3.4.08
Có lẽ em sẽ nhớ ra người đàn ông có khuôn mặt hình dao cạo
Đến từ bóng tối như một lưỡi dao
Và- trước khi chúng ta kịp biết-
Hắn nhìn thấy khói và biết rằng có lửa.
Người đàn bà xanh xao với mớ tóc đen
Hiện ra như một con cá từ trong vực thẳm,
Hai người cùng nhau đóng một cái máy,
Vũ trang tới tận răng, nhằm chống lại tình yêu.
Đàn ông và đàn bà, họ xẻ núi và chặt cây,
Họ đi xuống bờ sông, họ leo lên bờ tường
Họ kéo nòng pháo kinh tởm lên đồi cao.
Và thế, tình yêu biết nó được gọi là tình.
Khi anh ngước mắt thấy tên em,
Bất chợt, trái tim em chỉ anh đường đi phía trước.
Sonnet LXXIII
by Pablo Neruda
from Cien Sonetos de Amor
Maybe you'll remember that razor-faced man
who slipped out from the dark like a blade
and - before we realized - knew what was there:
he saw the smoke and concluded fire.
The pallid woman with black hair
rose like a fish from the abyss,
and the two of them built up a contraption,
armed to the teeth, against love.
Man and woman, they felled mountains and gardens,
then went down to the river, they scaled the walls,
they hoisted their atrocious artillery up the hill.
Then love knew it was called love.
And when I lifted my eyes to your name,
suddenly your heart showed me my way.