A light exists in spring Not present on the year At any other period. When March is scarcely here
A color stands abroad On solitary hills That silence cannot overtake, But human nature feels It waits upon the lawn; It shows the furthest tree Upon the furthest slope we know; It almost speaks to me.
Then, as horizons step, Or noons report away, Without the formula of sound, It passes, and we stay:
A quality of loss Affecting our content, As trade had suddenly encroached Upon a sacrament. Emily Dickinson
| Ánh sáng trong mùa xuân Không giống như mùa khác Tháng Ba đang tới gần
Có một màu thoáng đãng Trên những đồi đơn cội Yên lặng không thể vượt, Duy lòng người cảm thôi.
Ánh xuân đến trên bãi cỏ Ánh xuân chạm cành cây Trên những đồi tít tắp Xuân ngỏ lời với tôi
Những chân trời gần quá Như thể đang giữa trưa Không âm thanh tiếng động Ánh xuân đi xa rồi.
Có cảm giác mất mát Khiến chúng ta xót thương Như có kẻ lái buôn Chạm tay vào Thánh tích |