21.4.08
Nàng nói tiếng nói của mình về những biển cả hoang sơ
Những cây tảo vô danh và những hạt cát vô danh;
Nàng cầu nguyện với vị Thượng đế vô hình, vô ảnh
Già nua như đang chết.
Trong khu vườn chúng tôi bỗng trở nên lạ lùng
Nàng trồng xương rồng và những loài cỏ lạ
Cơn gió sa mạc gửi cho nàng hơi thở
Và nàng yêu bằng tình yêu dữ dội, trắng trong
Tình yêu đó nàng không bao giờ nhắc tới
Bởi nếu như nàng nói
Nó sẽ là khuôn mặt của những vì sao không tên.
Bên chúng ta, nàng có thể sống tám mươi năm
Nhưng sẽ luôn luôn như là người mới đến,
Nàng nói bằng thứ tiếng chỉ có cỏ cây
Hay những sinh vật nhỏ xíu của nhân gian hiểu được.
Và nàng sẽ chết giữa chúng ta
Trong một đêm vô cùng đau khổ,
Chỉ có số phận của mình làm chiếc gối,
Và cái chết, lặng lẽ, lạ lùng.
The Stranger (La Extranjera)
She speaks in her way of her savage seas
With unknown algae and unknown sands;
She prays to a formless, weightless God,
Aged, as if dying.
In our garden now so strange,
She has planted cactus and alien grass.
The desert zephyr fills her with its breath
She never speaks of, for if she were to tell
It would be like the face of unknown stars.
Among us she may live for eighty years,
Yet always as if newly come,
Speaking a tongue that plants and whines
Only by tiny creatures understood.
And she will die here in our midst
One night of utmost suffering,
With only her fate as a pillow,
And death, silent and strange.