Bài thơ tình số VI

3.4.08


Anh nhớ em của mùa thu năm trước
Em là mũ nồi xám và trái tim lặng yên
Trong mắt em, ánh lửa hoàng hôn đang cháy
Và những chiếc lá rơi xuống mặt nước hồn em.

Em quấn chặt tay anh như cành dây leo
Lá mùa thu hứng giọng em, bình yên, chậm rãi.
Những đám lửa đam mê nơi họng anh thiêu cháy
Hoa lan dạ hương xanh xoắn xuýt hồn anh.

Đôi mắt em di chuyển và mùa thu ở thật xa:
Mũ nồi xám, giọng hót của chim, trái tim em đầm ấm
Những khao khát của anh hướng về nơi đấy
Và những nụ hôn của anh rơi xuống, hạnh phúc tựa than hồng.

Như bầu trời đến từ con tàu. Như cánh đồng đến từ đỉnh đồi:
Ký ức của em sinh ra từ ánh sáng, từ khói, từ hồ nước lặng yên!
Nơi xa kia, sau mắt em là hoàng hôn rực cháy
Và những chiếc lá khô thu xoay tròn nơi đáy hồn em.


Love Poem VI

I remember you as you were in the last autumn.
You were the grey beret and the still heart.
In your eyes the flames of the twilight fought on.
And the leaves fell in the water of your soul.

Clasping my arms like a climbing plant
the leaves garnered your voice, that was slow and at peace.
Bonfire of awe in which my thirst was burning.
Sweet blue hyacinth twisted over my soul.

I feel your eyes traveling, and the autumn is far off:
grey beret, voice of a bird, heart like a house
towards which my deep longings migrated
and my kisses fell, happy as embers.

Sky from a ship. Field from the hills:
Your memory is made of light, of smoke, of a still pond!
Beyond your eyes, farther on, the evenings were blazing.
Dry autumn leaves revolved in your soul.

Pablo Neruda

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger