Sonnet 73: Người hãy ngắm trong tôi mùa đến

8.4.08

Người hãy ngắm trong tôi mùa đến
Khi lá vàng lặng lẽ trút rời cành
Gió lạnh về run rẩy những cành cây
Những chú chim cuối mùa ngân tiếng hát

Ở trong tôi, người hãy ngắm mỗi hoàng hôn
Khi mặt trời phương Tây chìm khuất
Đêm đen xuống lấy những gì đi mất
Như cái chết, niêm phong trên mọi vật

Ở trong tôi, người hãy nhìn lửa cháy
Trong tro tàn tuổi trẻ nghỉ ngơi
Như giường chết khi sự sống lìa đời
Nuốt tất cả những gì từng tồn tại

Điều người thấy làm tình yêu thêm mạnh mẽ
Để thật yêu thương trước khi mãi xa lìa


Sonnet 73: That Time Of Year
by William Shakespeare

That time of year thou mayst in me behold
When yellow leaves, or none, or few, do hang
Upon those boughs which shake against the cold
Bare ruined choirs where late the sweet birds sang

In me thou see’st the twilight of each day
As after sunset fadeth in the West
Which by and by black night doth take away
Death’s second self, that seals up all the rest

In me thou see’st the glowing of such fire
That on the ashes of his youth doth lie
As the deathbed where on it must expire
Consumed with that which it was nourished by

This thou perceivest, which makes thy love more strong
To love that well which thou must leave ere long

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger