24.3.08
Tôi là một đứa trẻ buồn thương
Chưa bao giờ kịp lớn
Từ những lề đường đầy cỏ của miền đất Bắc phương
Tôi đến, đi theo một con đường màu trắng,
Và bước chân vào
Thành phố của những bánh lái, bánh răng;
Bước vào một con đường nhỏ hẹp
Một túp lều gỗ,
Bước vào mỗi trái tim buồn mỏi mệt
Giữa những làn khói mịt mù
Tôi tiếp tục kể câu chuyện có màu xanh
Tôi tin vào những thính giả của tôi
Là bầu trời, và
Những giọt nước rẩy mình đến từ biển cả,
Chúng che phủ tất cả tôi
Che phủ cả nấm mộ không-bao-giờ-tìm-thấy
Tôi biết
Giờ khắc đấy, tất cả cỏ và hoa
Sẽ vây quanh tôi,
và trong một khoảnh khắc
dưới ánh đèn mờ
sẽ hôn nhẹ lên nỗi buồn tôi.
My Curriculum Vitae
I'm a child of sorrow;
I've never grown up.
From the grassy banks of the northland
I came, along a
White road,* and walked into
A city full of gears and wheels;
Walked into a narrow lane,
A wooden shed, and to every downcast heart,
In the midst of hazy smoke
I continue to tell my green-colored story.
I trust my audience —
The sky, and
The water droplets splashing from the sea;
They'll cover up all of me,
Cover up that never-to-be found
Grave. I know
At that time, all the grass and little flowers
Will crowd around me, at
An instant of dim lamplight
Gently kiss my sorrow.
Cố Thành