Có lẽ tình yêu

31.3.08



Có lẽ tình yêu như chốn nghỉ ngơi
Nơi trú ẩn trước những cơn giông bão
Tình ở đấy, trao em niềm an ủi
Tình ở đấy, dành em hơi ấm
Và những khi em gặp sự chẳng may
Những khi em vô cùng đơn độc
Kỷ niệm tình yêu sẽ đến,
Để đưa em trở lại mái nhà

Có lẽ tình yêu như khung cửa sổ
Như cánh cửa mở
Mời em đến gần hơn
Muốn cho em thấy nhiều hơn thế
Ngay cả khi em đánh mất bản thân
Và không biết nên làm gì
Kỷ niệm tình yêu sẽ nhìn thấu hiểu được em

Ôi, với một số người, tình yêu như đám mây
Với một số người, tình yêu là thép cứng
Với số khác, tình yêu là cách sống
Với số khác, tình yêu là cảm xúc
Có người nói cần giữ chặt tình yêu
Có người nói hãy thả mặc nó bay
Có người nói tình yêu là tất cả
Có người nói họ không biết… tình yêu

Có lẽ tình yêu cũng giống đại dương
Tràn đầy mâu thuẫn, ăm ắp nỗi buồn
Như lửa ấm khi ngoài kia lạnh giá
Như sấm chớp khi trời gặp cơn mưa

Nếu anh có thể sống mãi thiên thu
Nếu tất cả các giấc mơ anh thành hiện thực
Kỷ niệm tình yêu của anh sẽ về em.


Perhaps Love
by John Denver

Perhaps love is like a resting place, a shelter from the storm
It exists to give you comfort, it is there to keep you warm
And in those times of trouble when you are most alone
The memory of love will bring you home

Perhaps love is like a window, perhaps an open door
It invites you to come closer, it wants to show you more
And even if you lose yourself and don't know what to do
The memory of love will see you through

Love to some is like a cloud, to some as strong as steel
For some a way of living, for some a way to feel
And some say love is holding on and some say letting go
And some say love is everything, and some say they don't know

Perhaps love is like the ocean, full of conflict, full of pain
Like a fire when it's cold outside, thunder when it rains
If I should live forever, and all my dreams come true
My memories of love will be of you

Some say love is holding on and some say letting go
Some say ove is everything and some say they don't know

Perhaps love is like the mountains, full og conflict, full of change
Like a fire when it's cold outside, thunder when it rains
If I should live forever, and all my dreams come true
My memories of love will be of you

Tôi là kẻ đã quen với đêm tối

Tôi là kẻ đã quen với đêm tối
Tôi bước đi trong mưa-và trở lại trong mưa
Tôi đi tới nơi xa nhất có ánh đèn thành phố.

Tôi nhìn xuống những con đường buồn nhất.
Tôi vượt người gác đêm cưỡi trên con thú
Và cụp mắt xuống vì chẳng muốn giải trình.

Tôi đứng lặng và chặn âm thanh của những bàn chân
Ở xa xa, một tiếng kêu nghẹn tắc

Xuyên qua các ngôi nhà đến từ đường phố khác,

Nhưng nó không gọi tôi ở lại, cũng không nói chia tay;
Và chết lặng ở trên cao chất ngất
Chiếc đồng hồ sáng chói trên nền trời

Nó nói rằng thời gian không đúng cũng không sai.
Tôi là kẻ đã quen với đêm tối


I have been one acquainted with the night.
by Robert Frost

I have been one acquainted with the night.
I have walked out in rain—and back in rain.
I have outwalked the furthest city light.

I have looked down the saddest city lane.
I have passed by the watchman on his beat
And dropped my eyes, unwilling to explain.

I have stood still and stopped the sound of feet
When far away an interrupted cry
Came over houses from another street,

But not to call me back or say good-by;
And further still at an unearthly height
One luminary clock against the sky

Proclaimed the time was neither wrong nor right.
I have been one acquainted with the night.

Không đề

Điều làm tôi đau buồn
Chẳng phải thứ trong tim
Mà lại là những thứ
Lẽ ra là cái đẹp…

Những hình không hình khối
Nỗi buồn chẳng nhận ra
Tình yêu không mơ tới

Cứ như thể nỗi buồn
Là một cái cây cao
Từng chiếc, từng chiếc lá
Lặng lẽ gãy, buông rơi
Nửa mình trong sương khói


Untitled
byFernando Pessoa
What grieves me is not
What lies within the heart,
But those things of beauty
Which never can be . . .
They are the shapeless shapes
Which pass, though sorrow
Cannot know them
Nor love dream them.
They are as though sadness
Were a tree and, one by one,
Its leaves were to fall
Half outlined in the mist.

Tạm biệt

29.3.08

Tiếp tục thơ Cố Thành (Gu Cheng). Thơ Cố Thành mỏng manh, trong trắng, nói như lời của Cố Thành thì giống những bông hoa dại ven đường.

Tạm biệt

Em đẩy im lặng sang bên
Khuôn mặt em hướng về đêm

Ở những nơi đêm đen hơn hết
những ngọn đèn tụ lại bên nhau

Chúng luôn ở bên nhau,
Chúng ta sẽ gặp lại, sớm hay muộn.

Tạm biệt em giờ này
Để mai sau gặp lại.



Good-bye
by Gu Cheng


You turn in silence aside
your face to the night.

In the places where the night grows darkest

lamps crowd together.

They are always there together;
we will meet again, sooner or later.

Good-bye now
so that we see each other again.

translated by Gordon T. Osing and De-An Wu Swihart

Thế hệ này


Những đêm đen trao cho tôi đôi mắt đen
Nhưng tôi dùng chúng để kiếm tìm ánh sáng

This Generation
by Gu Cheng


The dark nights gave me my dark eyes;
I, however, use them to look for light.

translated by Gordon T. Osing and De-An Wu Swihart

Trong ánh hoàng hôn


Trong ánh hoàng hôn
Môi em khép chặt,
Em nói, “chỉ còn mười lăm phút”,
Như thế nghĩa là nỗi đau vừa mới đến rồi.

“Chúng ta có thể xa nhau
Mười năm hay trăm năm nữa
Chúng ta có thể cách nhau
Ngàn hay vạn dặm đường”
Nhưng rồi em mỉm cười vui
Nụ cười chỉ ra tuổi tác.

Em nói “Em đã quên nói chỉ một câu”
Anh nói “Phải, em đã quên câu nói đấy”
Chúng ta đi vòng quanh một câu nói suốt cả buổi tối
Và trước khi ta kịp nhận ra,
mặt trời đã lặn trong lặng yên


In Sunset's Glow
by Gu Cheng


In the evening's glow,
your lips tightly closed,
you say, "There are only fifteen minutes left,"
meaning the sorrow has already begun.

"We might be apart for ten or a hundred years;
we must be thousands, ten-thousand miles apart."
But then you smile playfully
showing your real age.

You say, "I forgot to say even the one sentence."
I say, "Yes, you seem to have forgotten that one sentence."
We never got around to that sentence all evening;
but before we'd noticed, anyway, the sun set in silence.

translated by Gordon T. Osing and De-An Wu Swihart

Xa và gần


Em,
Em nhìn anh trong khoảnh khắc
Và nhìn mây bay sau đấy.

Anh cảm thấy
Khi em nhìn anh, em ở thật xa
Nhưng khi em nhìn mây,
chúng mình có thể gần nhau biết nhường nào!



Far and Near
by Gu Cheng


You,
you look at me one moment
and at clouds the next.

I feel
when you're looking at me, you're far away,
but when you're looking at the clouds, how could we be nearer!

translated by Gordon T. Osing and De-An Wu Swihart

Nguồn gốc của trăng, sao


Những cành cây muốn xẻ dọc bầu trời
Nhưng chỉ chọc được những chiếc lỗ bé xíu
Xuyên qua đấy, những ánh sáng đến từ bầu trời
Và người ta gọi chúng là Trăng, Sao


The Origins of the Moon and Stars
by Gu Cheng


Branches of trees try to shred the sky
but succeed only in poking so many tiny holes,
through which pierce lights from beyond the sky
that people simply name Moon and Stars.

translated by Gordon T. Osing and De-An Wu Swihart

Trong chớp mắt


-trong những năm sai lầm đấy, tôi thường có “ảo giác” này

Tôi tin chắc
Tôi nhìn ngắm thế giới với sự tập trung cao nhất.
Chiếc cầu vồng
Bơi trong dòng suối,
Lặng lẽ tìm kiếm trong số những người đi qua.
Tôi chớp mắt
Cầu vồng có dáng hình của loài rắn độc

Chiếc đồng hồ
Nghỉ ngơi trên nóc nhà thờ
Đánh nhịp thời gian chắc chắn
Tôi chớp mắt
Nó biến thành giếng nước sâu thẳm.

Bông hoa đỏ nở rực rỡ
Trên màn hình chiếu phim
Mời gọi những hứa hẹn của mùa xuân;
Tôi chớp mắt
Hoa biến thành máu sáng lấp loáng.

Và để giữ vững những niềm tin của tôi
Tôi cố giữ cho mắt mình luôn mở


In the Twinkling of the Eyes
by Gu Cheng

--During those wrong years I had this kind of "illusion"

I firmly believed
I watched the world with utmost concentration.

A rainbow
swam in the fountain,
searching among the passers-by silently.
I blinked my eyes
and it turned into the shape of a viper.

A clock
reposed on a church
marking the time steadily;
I blinked my eyes
and it became a bottomless well.

A red blossom
opened on the movie screen
inviting the excitements of Spring;
I blinked my eyes
and it turned to glistening blood.

Now to keep my beliefs solid
I keep my eyes wide open all the time.

translated by Gordon T. Osing and De-An Wu Swihart


Những mùa của trái tim

28.3.08



Tất nhiên, chúng ta có khác biệt
Em chẳng phải ngạc nhiên
Sự khác nhau là lẽ tự nhiên
Như đổi thay các mùa thời tiết.

Có lúc, mình lớn lên bên nhau
Có lúc mình rời nhau trôi dạt
Một ai đó khôn ngoan hơn anh hẳn biết
Những mùa thay đổi của trái tim.

Khi đi dạo với em
Trong buổi hoàng hôn lạnh buốt
Một điều cả hai ta cùng yêu thích
Anh biết
chúng ta có rất nhiều thứ giống nhau
có nhiều điều chúng ta cùng chia sẻ
và anh chẳng thể tin tưởng trái tim mình
khi nó nói với anh: em không ở đó.

Tình yêu là lý do anh đến với em
Tình yêu là lý do anh sẽ phải ra đi
Tình yêu là tất cả những gì anh hy vọng thấy
Tình yêu vẫn là giấc mơ duy nhất của anh

Anh không biết phải nói với em sao
Thật khó lòng để nói
Và ngay cả trong những giấc mơ điên khùng nhất
Anh cũng không nghĩ tới điều này

Nhưng có đôi khi, anh không hiểu em
Có một ai xa lạ trong căn nhà mình ở
Khi anh nằm bên cạnh em
Là khi anh vô cùng cô độc

Và anh nghĩ trái tim anh đã v
Có một khoảng trống hoác ở bên trong
Có nhiều điều anh luôn mong đợi
Chẳng thể được gửi trao
Nhưng anh không gắng làm em thay đổi
Không ai là người có lỗi
Chỉ có những thứ có ý nghĩa biết chừng nào
Chúng ta không cùng nhau cảm thấy

Tình yêu là lý do anh đến với em
Tình yêu là lý do anh sẽ phải ra đi
Tình yêu là tất cả những gì anh hy vọng thấy
Tình yêu vẫn là giấc mơ duy nhất của anh
Tình yêu thực sự vẫn là giấc mơ duy nhất của anh


Seasons of the Heart
Words and music by John Denver

Of course we have our differences
You shouldnt be surprised
Its as natural as changes
In the seasons and the skies
Sometimes we grow together
Sometimes we drift apart
A wiser man than I might know
The seasons of the heart

And Im walking here beside you
In the early evening chill
A thing weve always loved to do
I know we always will
We have so much in common
So many things we share
That I cant believe my heart
When it implies that youre not there

Love is why I came here in the first place
Love is now the reason I must go
Love is all I ever hoped to find here
Love is still the only dream I know

So I dont know how to tell you
Its difficult to say
I never in my wildest dreams
Imagined it this way
But sometimes I just dont know you
Theres a stranger in our home
When Im lying right beside you
Is when Im most alone

And I think my heart is broken
Theres an emptiness inside
So many things Ive longed for
Have so often been denied
Still I wouldnt try to change you
Theres no one thats to blame
Its just some things that mean so much
And we just dont feel the same

Love is why I came here in the first place
Love is now the reason I must go
Love is all I ever hoped to find here
Love is still the only dream I know
True love is still the only dream I know


Dưới chân cầu Mirabeau

27.3.08




Dưới chân cầu Mirabeau
Trôi dòng nước sông Seine
Và tình yêu chúng mình.
Anh vẫn nhớ
Niềm vui luôn kế tiếp nỗi đau.
Hãy để đêm đến
Hãy để ngày đi
Anh sẽ ở lại.

Tay trong tay,
Chúng mình nhìn vào mắt nhau
những cánh tay là cầu,
ở dưới đấy,
những ánh mắt vĩnh hằng
trôi trên dòng nước chậm
Hãy để đêm đến
Hãy để ngày đi
Anh sẽ ở lại.

Và tình yêu trôi
Như dòng nước chảy
Tình yêu trôi
Như cuộc đời chậm chạp
Như hy vọng cuồng say.
Hãy để đêm đến
Hãy để ngày đi
Anh sẽ ở lại.

Ngày trôi qua và tuần trôi qua
Thời gian đã mất,
tình yêu đã mất
không thể trở lại.
Dưới chân cầu Mirabeau
Trôi dòng nước sông Seine
Hãy để đêm đến
Hãy để ngày đi
Anh sẽ ở lại.



Le Pont Mirabeau
by Guillaume Apollinaire

Sous le pont Mirabeau coule la Seine
Et nos amours
Faut-il qu'il m'en souvienne
La joie venait toujours après la peine
Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure
Les mains dans les mains restons face à face
Tandis que sous
Le pont de nos bras passe
Des éternels regards l'onde si lasse
Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure
L'amour s'en va comme cette eau courante
L'amour s'en va
Comme la vie est lente
Et comme l'Espérance est violente
Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure
Passent les jours et passent les semaines
Ni temps passé
Ni les amours reviennent
Sous le pont Mirabeau coule la Seine
Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure

Mirabeau Bridge
Under Mirabeau Bridge runs the Seine
with all our loves,
which I must recall,
joy forever following pain.
Night sounds the hours, days depart, I remain.
Hand in hand let us stand face to face
while under
the bridge of our arms pass
our time-locked eyes in a lazy wave.
Night sounds the hours, days depart, I remain.
And love runs like this running water,
love runs,
sure as life drags,
sure as hope forces.
Night sounds the hours, days depart, I remain.
Days pass into weeks that pass.
Neither times passed
nor my love return.
Under Mirabeau Bridge runs the Seine.
Night sounds the hours, days depart, I remain.

Thơ về thi ca

26.3.08

Theo nhà phê bình văn học Harold Bloom thì hai nhà thơ tiêu biếu nhất thế kỷ 20 đều là hai nhà thơ Latin: Fernando Pessoa người Bồ Đào Nha và Pablo Neruda người Chile (viết bằng tiếng Tây Ban Nha). Neruda thì đã có nhiều người biết còn Fernando Pessoa thì không nhiều lắm, nhất là ở Việt Nam. Người ta nói rằng trong thế kỷ 20, Fernando Pessoa là bốn thi sĩ lớn nhất Bồ Đào Nha- sở dĩ như thế vì Pessoa lấy bốn cái tên để viết thơ (và cả tiểu thuyết) với các phong cách riêng biệt, khác hẳn nhau và ông cam đoan rằng đó là bốn người chứ không phải riêng ông.

Nhưng phong cách giữa Neruda và Pessoa khác hẳn nhau, trong khi Neruda nồng nhiệt, say sưa với mọi thứ thì Pessoa viết có tính mỉa mai, phân tích và lý tính.

Hai bài sau nói về Thi ca của hai nhà thơ lớn này. Bài của Pessoa riêng trong tiếng Anh đã có không dưới 13 bản dịch khác nhau, xem ở đây.


Thơ

Và thế là ở tuổi đó… thơ đến
tìm kiếm tôi. Tôi không biết, tôi không biết
nó đến từ đâu, từ mùa đông hay dòng sông.

Tôi không biết làm thế nào hay khi nào,
không, chúng không phải là tiếng nói, chúng chẳng phải
từ ngữ, hay sự yên lặng,
từ một góc đường, tôi được gọi đến,
từ những cành cây của đêm,
xuất hiện trong đám đông,
giữa những ngọn lửa bùng cháy,
hay trở lại một mình,
tôi ở đó, không có khuôn mặt,
và nó chạm vào tôi.

Tôi không biết nói gì, miệng tôi
không thốt
nên lời
mắt tôi mù lòa,
có cái gì đó đến trong hồn tôi,
là cơn sốt hay đôi cánh bị bỏ quên,
và tôi tìm đường đi của mình,
giải nghĩa về
ngọn lửa.

Và tôi viết dòng thơ đầu tiên nhợt nhạt
nhợt nhạt, vớ vẩn, toàn những điều
vô nghĩa,
với trí tuệ thuần chất
của ai đó mà tôi không hiểu gì,
rồi đột nhiên, tôi thấy
thiên đường
mở cửa
các hành tinh,
run rẩy xói mòn,
bóng tối bị khoan thủng,
bí hiểm,
cùng những mũi tên, lửa và hoa,
đêm lượn quanh, vũ trụ.

Và tôi, tạo vật vô cùng nhỏ bé,
say sưa với khoảng trống vĩ đại đầy sao,
hình ảnh của
bí ẩn,
tôi cảm thấy mình là một phần thuần khiết,
của vực thẳm mênh mông,
tôi lăn tròn theo những vì sao,
trái tim tôi vỡ tràn trong nền trời thăm thẳm


Poetry
by Pablo Neruda

And it was at that age...Poetry arrived
in search of me. I don't know, I don't know where
it came from, from winter or a river.
I don't know how or when,
no, they were not voices, they were not
words, nor silence,
but from a street I was summoned,
from the branches of night,
abruptly from the others,
among violent fires
or returning alone,
there I was without a face
and it touched me.
I did not know what to say, my mouth
had no way
with names
my eyes were blind,
and something started in my soul,
fever or forgotten wings,
and I made my own way,
deciphering
that fire
and I wrote the first faint line,
faint, without substance, pure
nonsense,
pure wisdom
of someone who knows nothing,
and suddenly I saw
the heavens
unfastened
and open,
planets,
palpitating planations,
shadow perforated,
riddled
with arrows, fire and flowers,
the winding night, the universe.
And I, infinitesmal being,
drunk with the great starry
void,
likeness, image of
mystery,
I felt myself a pure part
of the abyss,
I wheeled with the stars,
my heart broke free on the open sky.



Tự phân tích

Nhà thơ là kẻ giả mạo
Và thành công trong việc làm đấy
Thậm chí hắn còn giả nỗi đau
Của nỗi đau hắn thực sự cảm thấy.

Và những người đọc tác phẩm của nhà thơ
Sẽ cảm thấy trong những trang giấy
Không phải nỗi đau nhân đôi của nhà thơ
Mà một nỗi đau chẳng phải là của họ.

Và trên đường ray chạy vòng
Một con tàu di chuyển vòng quanh
Khiến trí óc phải lầm đường, lạc lối
Trái tim là tên con tàu đấy


Autopsychography
by Fernando Pessoa

The poet is a fake.
His faking seems so real
That he will fake the ache
Which he can really feel.

And those who read his cries
Feel in the paper tears
Not two aches that are his
But one that is not theirs.

And so in its ring
Giving the mind a game
Goes this train on a string
And the heart is its name.

Mưa tháng Mười Một

Nhìn vào mắt em
Anh thấy tình yêu kìm nén
Nhưng khi anh ôm em, em yêu có biết
Anh cũng có chung cảm xúc với em.

Bởi chẳng có gì trên đời này là mãi mãi
Và chúng ta đều biết
Con tim có thể đổi thay
Làm sao mình giữ được ngọn nến
trong mưa tháng Mười một lạnh buốt

Đã từ lâu lắm
Chúng ta trải qua điều này
Cố sức hủy diệt nỗi đau

Những người tình đến rồi đi
Nào có ai biết chắc
Ai sẽ bỏ ta hôm nay
Bước đi không ngoảnh mặt

Nếu hai ta bình tâm suy xét
Anh có thể thanh thản
Biết rằng em của anh
tất cả em của anh.

Và nếu em muốn yêu anh
Em yêu, đừng ngại ngần
Bằng không, anh sẽ ra đi
Trong mưa tháng Mười một lạnh buốt

Em có cần lúc nào đó… ở một mình
Em có cần lúc nào đó…chỉ riêng em
Ai cũng cần lúc nào đó…chỉ có mình
Em có biết em cần lúc nào đó…chỉ riêng em.

Anh biết khó lòng để giữ được bao dung
Khi ngay bạn bè cũng tìm đường hãm hại
Nhưng nếu em có thể gắn một trái tim rạn nát
Thì thời gian hẵn sẽ ưu ái với em chăng

Đôi lúc, anh muốn chỉ có … một mình
Đôi lúc, anh muốn chỉ có … riêng anh
Ai cũng cần lúc nào đó…chỉ có mình
Em có biết em cần lúc nào đó…chỉ riêng em.

Và khi các nỗi sợ của em tan biến
Chỉ còn lại bóng tối vây quanh
Anh biết em có thể yêu anh
Khi chẳng còn ai cho em hờn trách

Vì thế, em ơi, mình sợ gì bóng tối
Chúng ta sẽ tìm thấy đường đi mình
Bởi chẳng có gì trên đời là mãi mãi
Ngay cả cơn mưa tháng Mười một lạnh buốt

Em có biết em cần có một ai
Em có biết em cần có một ai
Tất cả mọi người đều cần có một ai
Em không phải là người duy nhất


November Rain

When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin' when I hold you
Don't you know I feel the same

'Cause nothin' lasts forever
And we both know hearts can change
And it's hard to hold a candle
In the cold November rain

We've been through this such a long long time
Just tryin' to kill the pain

But lovers always come and lovers always go
An no one's really sure who's lettin' go today
Walking away

If we could take the time
to lay it on the line
I could rest my head
Just knowin' that you were mine
All mine
So if you want to love me
then darlin' don't refrain
Or I'll just end up walkin'
In the cold November rain

Do you need some time...on your own
Do you need some time...all alone
Everybody needs some time...
on their own
Don't you know you need some time...all alone

I know it's hard to keep an open heart
When even friends seem out to harm you
But if you could heal a broken heart
Wouldn't time be out to charm you

Sometimes I need some time...on my
own
Sometimes I need some time...all alone
Everybody needs some time...
on their own
Don't you know you need some time...all alone

And when your fears subside
And shadows still remain
I know that you can love me
When there's no one left to blame
So never mind the darkness
We still can find a way
'Cause nothin' lasts forever
Even cold November rain

Don't ya think that you need somebody
Don't ya think that you need someone
Everybody needs somebody
You're not the only one
You're not the only one

Guns N' Roses

Đêm hoang vu! Đêm hoang vu!

25.3.08

Wild nights! Wild nights!
by Emily Dickinson


Đêm hoang vu! Đêm hoang vu!

Wild nights! Wild nights!
Were I with thee,
Wild nights should be
Our luxury!

Futile the winds
To a heart in port,
Done with the compass,
Done with the chart.

Rowing in Eden!
Ah! the sea!
Might I but moor
To-night in thee!

Đêm hoang vu! Đêm hoang vu!
Nếu em ở bên anh,
Đêm hoang vu sẽ thành
Đêm sang trọng!

Gió thổi vô vọng
Tới một trái tim nơi bến cảng,
Vứt bỏ la bàn đi,
Bản đồ cũng thế.

Chèo thuyền tới địa đàng!
Ô kìa! biển cả!
Nhưng em sẽ neo thuyền
Đêm nay, ở bên anh!

Một bài hát


Anh ước có em ở đây, em yêu
Anh ước có em ở đây
Anh ước em ngồi trên ghế đệm
Và anh ngồi ở kế bên.
Chiếc khăn tay có thể của em,
Giọt nước mắt có thể của anh, trên má.
Dù tất nhiên, có thể là ngược lại

Anh ước có em ở đây, em yêu
Anh ước có em ở đây
Anh ước chúng ta ngồi trên xe
Và em sẽ nhấn ga.
Chúng ta sẽ nhận ra mình
ở một nơi xa xôi nào đấy.
Hoặc chúng ta sẽ quay trở lại
Những chốn xưa mình từng đến thủa nào

Anh ước có em ở đây, em yêu
Anh ước có em ở đây.
Anh ước gì anh không biết thiên văn
Khi các vì sao xuất hiện,
Khi mặt trăng lướt qua bóng nước
Khẽ thở dài và trằn trọc ru mình.
Anh ước gì vẫn chỉ mất hai nhăm xu
Để gọi điện thoại cho em.

Anh ước có em ở đây, em yêu,
Trên bán cầu này,
Trong lúc anh ngồi trước cổng
Nhấm nháp ly bia.
Trời tối rồi, mặt trời đang xuống,
Trẻ con la hét, lũ hải âu cất tiếng kêu than
Sự quên lãng có nghĩa gì đâu nhỉ
Nếu theo sau nó là cái chết


A Song

I wish you were here, dear,
I wish you were here.
I wish you sat on the sofa
and I sat near.
The handkerchief could be yours,
the tear could be mine, chin-bound.
Though it could be, of course,
the other way around.
I wish you were here, dear,
I wish you were here.
I wish we were in my car
and you'd shift the gear.
We'd find ourselves elsewhere,
on an unknown shore.
Or else we'd repair
to where we've been before.
I wish you were here, dear,
I wish you were here.
I wish I knew no astronomy
when stars appear,
when the moon skims the water
that sighs and shifts in its slumber.
I wish it were still a quarter
to dial your number.
I wish you were here, dear,
in this hemisphere,
as I sit on the porch
sipping a beer.
It's evening, the sun is setting;
boys shout and gulls are crying.
What's the point of forgetting
if it's followed by dying?

Joseph Brodsky

Trở về

24.3.08

Cố Thành (Gu Cheng) (1956-1993) là một trong những nhà thơ quan trọng nhất của Trung Quốc hiện đại, thuộc thế hệ lớn lên trong Cách mạng văn hóa. Tị nạn ở New Zealand sau sự kiện Thiên An Môn, năm 1993 ông giết chết vợ trước khi tự sát.


Đừng ngủ, đừng, em
Em yêu, con đường còn dài
Đừng đến quá gần cạm bẫy của rừng xanh
Đừng mất hy vọng

Hãy viết địa chỉ
Lên tuyết ướt trên tay
Hay dựa vai anh
Khi mình đi qua buổi sáng nhiều sương sớm

Vén bức màn bão giông trong suốt
Mình sẽ đến nơi mình từ đó ra đi
Một vạt đất xanh
Bao quanh ngôi chùa cổ

Ở nơi đấy, anh sẽ đứng gác
Cho giấc mơ em ưu phiền
Xua đi những bầy đêm
Chỉ giữ lại những trống đồng và mặt trời

Ở bên ngoài ngôi chùa
Những con sóng nhỏ xíu
Lặng lẽ bò lên bờ biển
Rồi run rẩy rút về.


Cố Thành (Gu Cheng)


The Return


don’t go to sleep, don’t
Dear, the road is long yet
don’t go too near
the forest’s enticements, don’t lose hope

write the address
in snowmelt on your hand
or lean on my shoulder
as we pass the hazy morning

lifting the transparent storm curtain
we’ll arrive at where we are from
a green disk of land
around an old pagoda

there I will guard
your weary dreams
and drive off the flocks of nights
leaving only bronze drums, and the sun

as beyond the pagoda
tiny waves quietly
crawl up the beach
and draw back trembling

Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông

Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông
hai bên đường dải đá
Bụi đất nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời dửng dưng,
giữ lấy hơi ấm trong mùa đông lạnh giá.

Mệt mỏi vì dạo bước,
em nói “Không thấy ngôi nhà trống đấy.
Có thể nó không còn. Hãy nghỉ một lát

chỗ lề đường này”

Anh biết những chiếc lá chết khô trên lề đường.
Những cọng lá gãy là tất cả những gì chúng có,
là tất cả cảm xúc của chúng.
Chúng nói với anh:
“Trong đêm, mọi thứ đều thay đổi.
Làn gió mềm mại nhất có thể biến thành thú dữ,
cất lên những tiếng gào mất mát, man dại.
Chúng nói: “Đừng ngồi quá lâu”.
Nhưng em đang ngủ,
dựa nhẹ vào vai anh.
Mái tóc nâu của em vắt ngang ngực anh
rất đỗi yên bình,
quá mỏi mệt chẳng thể lay động trong gió.
Và mặt trời chẳng thể đợi chờ.
Khi con mắt cảm thông của nó đã mờ,
anh đánh mất ngôn từ để lay em trở dậy

Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông.
Đêm lớn lên trong bóng tối.
Ngôi sao đầu tiên không khóc;
Nó nuốt lại những giọt nước mắt ánh vàng.
Em dựa nhẹ vào vai anh,
trong hơi thở anh ấm áp.
Môi em khẽ rung, nói điều gì trong mộng.
Anh biết, em đang cầu xin mẹ tha thứ cho em.

Cố Thành


It was a loess road in winter

It was a loess road in winter,
lined with stones.
The dust lay at rest in the indifferent sun,
keeping warm in winter’s cold.
Tired of walking,
you said: “Don't see that empty house.
Maybe it's gone. Let's sit a while
on this embankment.”

I knew the dried grass on this embankment.
With their broken blades offering
all that they had, their feelings,
they said to me:
“In the night, everything can change.
The gentlest breeze can turn into a beast,
loosing howl after wild howl.”
They said: “Don't sit too long.”
But you were sleeping
lightly against my shoulder.
Your brown hair spread across my chest
so placidly,
too tired even to stir in the breeze.
And the sun couldn’t wait.
As its sympathetic eye dimmed
I lost the language to wake you.

It was a loess road in winter.
Night was growing in the shadows.
The first star didn’t cry;
it held back golden tears.
Lightly you leaned on my shoulder,
in the warmth of my breathing.
Your lips quivered, talking in a dream.
I know, you were asking your mama's forgiveness.

Mùa hè ngoài khung cửa

Tiếng khóc kéo dài suốt cả đêm
khi mặt trời thức dậy
những giọt mưa lấp lánh
trước khi kịp bay hơi
Tôi không lau cửa kính
tôi biết bầu trời màu xanh
và những cây ngoài kia, đang đua nhau khoe tóc
khua những chiếc phách
vờ như là những côn trùng phá hại khổng lồ

Tất cả xa cách thế
Chúng ta từng yếu đuối như những con ve sầu buổi sớm
với đôi cánh ẩm ướt
những chiếc lá dầy, chúng ta còn trẻ
không biết điều gì và cũng không muốn biết
chỉ biết rằng những giấc mơ sẽ trôi đi
và đưa chúng ta tới ban ngày
Những đám mây có thể bước đi trong gió
mặt nước hồ gom góp ánh sáng
thành một chiếc gương lấp lánh

Chúng ta nhìn vào những chiếc lá xanh, xanh
Tôi vẫn không muốn biết
Tôi chưa lau cửa kính
Những ngọn sóng
màu xanh xám mùa hè chồm lên rồi hạ xuống,
mái chèo khua đập,
con cá chia tách dòng nước bạc,
tiếng cười của một bộ đồ tắm màu đỏ nhạt dần

Tất cả xa cách thế
mùa hè vẫn còn vương
tiếng khóc mới ngưng.


Cố Thành

Summer Outside the Pane

the crying lasted long through the night
when the sun rose
the raindrops glittered
before steaming away
I didn't wipe the glass
I knew that the sky was blue
and the trees were out there, comparing their hair
clacking their castanets
pretending to be huge predatory insects

it all is so distant

once we were weak as morning cicadas
with wet wings
the leaves were thick, we were young
knowing nothing, not wanting to know
knowing only that dreams could drift
and lead us to the day
clouds could walk in the wind
lakewater could gather light
into a glinting mirror
we looked at the green green leaves
I still don't want to know
haven't wiped the glass
ink-green waves of summer rise and fall
oars knock
fish split the shining current
a red-swimsuit laughter keeps fading

it all is so distant
that summer still lingers
the crying has stopped

Những bông hoa nhỏ bé không tên


Khi tôi trở về nhà sau khi cắt cỏ, một cơn mưa nhẹ rơi.
Tôi nhìn thấy những bông hoa bên đường sáng lấp lánh với những hạt sương
Và tôi viết bài thơ này.

Hoa dại
Ở đây, ở kia
Như những nút bấm bị đánh mất
Rải rác trên lề đường.

Chúng không có những búi xoăn vàng óng
Của hoa cúc
Cũng không có vẻ rực rỡ huy hoàng
Của những cành mẫu đơn.
Chúng chỉ có những bông hoa bé xíu
Và những chiếc lá mỏng manh yếu ớt
Nhưng mùi hương của chúng
Tan lẫn trong ngày xuân đẹp ngọt ngào

Những bài thơ của tôi
Cũng giống những bông hoa nhỏ không tên đó
Đi theo mưa và gió của mùa xuân
Lặng lẽ nở hoa
Trong thế giới cô độc.


Cố Thành



Nameless Little Flowers

As I was returning home from cutting grass, a light rain
was falling. I saw flowers by the roadside glistening with
dewdrops and wrote this poem.

Wild flowers
Hither and thither
Like lost buttons
Scattered by the roadside.

They do not have Chrysanthemums'
Gold curls
Nor peonies'
Dazzling looks
They have only small flowers
And thin weak leaves,
Yet their faint fragrance
Is dissolved into the beautiful spring day.

My poems
Are like these nameless little flowers,
Following the wind and rain of the season
Quietly blooming
In this lonely world.


Sơ yếu lí lịch của tôi


Tôi là một đứa trẻ buồn thương
Chưa bao giờ kịp lớn
Từ những lề đường đầy cỏ của miền đất Bắc phương
Tôi đến, đi theo một con đường màu trắng,
Và bước chân vào
Thành phố của những bánh lái, bánh răng;
Bước vào một con đường nhỏ hẹp
Một túp lều gỗ,
Bước vào mỗi trái tim buồn mỏi mệt
Giữa những làn khói mịt mù
Tôi tiếp tục kể câu chuyện có màu xanh
Tôi tin vào những thính giả của tôi
Là bầu trời, và
Những giọt nước rẩy mình đến từ biển cả,
Chúng che phủ tất cả tôi
Che phủ cả nấm mộ không-bao-giờ-tìm-thấy
Tôi biết
Giờ khắc đấy, tất cả cỏ và hoa
Sẽ vây quanh tôi,
và trong một khoảnh khắc
dưới ánh đèn mờ
sẽ hôn nhẹ lên nỗi buồn tôi.


My Curriculum Vitae

I'm a child of sorrow;
I've never grown up.
From the grassy banks of the northland
I came, along a
White road,* and walked into
A city full of gears and wheels;
Walked into a narrow lane,
A wooden shed, and to every downcast heart,
In the midst of hazy smoke
I continue to tell my green-colored story.
I trust my audience —
The sky, and
The water droplets splashing from the sea;
They'll cover up all of me,
Cover up that never-to-be found
Grave. I know
At that time, all the grass and little flowers
Will crowd around me, at
An instant of dim lamplight
Gently kiss my sorrow.

Cố Thành

Đừng đi vào đêm tối bằng những bước chân nhẹ

23.3.08

Một bài thơ của nhà thơ người xứ Wales Dylan Thomas (1914-1953). Dylan Thomas viết bài thơ này khi chứng kiến người cha của mình, từng là một sỹ quan quân đội mạnh mẽ và cứng rắn, trở thành yếu đuối trước cái chết.

Đừng đi vào đêm tối bằng những bước chân nhẹ

Đừng đi vào đêm tối bằng những bước chân nhẹ
Tuổi già phải bùng cháy say cuồng trong lúc cuối ngày;
Hãy giận dữ, giận dữ chống lại ánh sáng đang dần chết.

Cho dù những kẻ khôn ngoan cuối cùng đều biết đêm tối là lẽ tự nhiên,
Bởi vì lời nói của họ chẳng thể gầm lên thành sấm chớp
Họ không đi vào đêm tối bằng những bước chân nhẹ.

Những người tốt vẫy tay chào và bật khóc
Những việc làm mỏng manh của họ nhảy múa nhợt nhạt trong một cái vịnh màu xanh
Họ giận dữ, giận dữ chống lại ánh sáng đang dần chết.

Những người hoang dại bắt giữ và hát về mặt trời đang trốn chạy
Và nhận ra, quá muộn, họ khóc về nó ở trên đường
Họ không đi vào đêm tối bằng những bước chân nhẹ.

Những người nghiêm trang, hấp hối, nhìn mọi vật với đôi mắt sắp mù lòa
Những đôi mắt mù cháy sáng như thiên thạch, vui tươi nhảy nhót,
Họ giận dữ, giận dữ chống lại ánh sáng đang dần chết.

Và cha, cha của con, cha ở trên chốn cao buồn thảm,
Hãy nguyền rủa, hãy chúc phúc cho con bằng những giọt nước mắt cháy bỏng, con cầu xin cha.
Đừng đi vào đêm tối bằng những bước chân nhẹ.
Hãy giận dữ, giận dữ chống lại ánh sáng đang dần chết.



Do Not Go Gentle Into That Good Night

Do not go gentle into that good night,
Old age should burn and rave at close of day;
Rage, rage against the dying of the light.
Though wise men at their end know dark is right,
Because their words had forked no lightning they
Do not go gentle into that good night.
Good men, the last wave by, crying how bright
Their frail deeds might have danced in a green bay,
Rage, rage against the dying of the light.
Wild men who caught and sang the sun in flight,
And learn, too late, they grieved it on its way,
Do not go gentle into that good night.
Grave men, near death, who see with blinding sight
Blind eyes could blaze like meteors and be gay,
Rage, rage against the dying of the light.
And you, my father, there on the sad height,
Curse, bless me now with your fierce tears, I pray.
Do not go gentle into that good night.
Rage, rage against the dying of the light.
Dylan Thomas 

Đừng biến mất


Đừng biến mất…Một khi em biến mất khỏi anh
Em sẽ biến mất khỏi chính mình
Tự phản bội bản thân em, vĩnh viễn
Và đấy chính là sự dối lừa khủng khiếp.

Đừng biến mất…Biến mất thật dễ dàng
Chỉ trở lại mới là điều không thể.
Cái chết kéo dài dai dẳng.
Và chết đi, dù chỉ trong khoảnh khắc cũng là quá dài lâu.

Đừng biến mất... Hãy quên đi bóng tối thứ ba
Trong tình yêu chỉ có hai. Không bao giờ có người thứ ba nào hết.
Hai chúng ta sẽ trong sạch trong ngày Phán xét,
Khi tiếng kèn vang lên gọi tới đôi mình.

Đừng biến mất…Chúng ta đã chuộc tội mình.
Chúng ta ở ngoài luật pháp, chúng ta không tội tình.
Chúng ta ở bên nhau, xứng đáng với sự tha thứ
Của những ai chúng ta vô tình khiến họ đớn đau.

Đừng biến mất…Em có thể biến mất trong một phút giây,
Nhưng làm sao mình gặp lại nhau trong hàng trăm năm sắp tới?
Liệu còn có em thứ hai ở trên thế giới,
Và một phiên bản khác của anh?
Chỉ còn chăng những dấu vết mờ trong con cái chúng ta.

Đừng biến mất… Hãy trao cho anh bàn tay em.
Tên anh được viết trên đấy, anh tin rằng như vậy.
Tình yêu cuối trở nên đớn đau không phải bởi đó là tình yêu
Mà bởi nỗi lo nó sẽ mất đi, vĩnh viễn.


Don't Disappear

Don't disappear. . . . By disappearing from me,
you will disappear from yourself,
betraying your own self forever,
and that will be the basest dishonesty.

Don't disappear. . . . To disappear is so easy.
It's impossible to resurrect one another.
Death drags down too deep.
Death even for a moment is too long.

Don't disappear. . . . Forget the third shadow.
In love there are only two. There are no thirds.
We both will be pure on Judgment Day,
when the trumpets call us to account.

Don't disappear. . . . We have redeemed sin.
We both are free of the law, we are sinless.
We are worthy together of the forgiveness of those
whom we have unintentionally wounded.

Don't disappear. . . . One can disappear in an instant,
but how could we meet later in the centuries ahead?
Is your double possible in the world,
and my double? Only barely in our children.

Don't disappear. . . . Give me your palm.
I am written on it--this I believe.
What makes one's last love terrible
is that it is not love, but fear of loss.

Yevgeny Yevtushenko

Chờ đợi


Người yêu tôi sẽ tới
Nàng sẽ dang đôi tay và ôm chặt lấy tôi,
Nàng sẽ hiểu nỗi sợ trong tôi, nhận ra trong tôi những thay đổi,
Từ trong bóng tối tăm, từ những đêm đen đặc
Không mất công dừng gõ cửa taxi
Nàng sẽ chạy lên cầu thang, băng qua hành lang ẩm mốc
Cháy rực tình yêu và ngập tràn hạnh phúc
Nàng sẽ chạy lên cầu thang ướt sũng
Chẳng cần gõ cửa phòng,
Nàng sẽ đặt đầu tôi trong hai bàn tay,
Và khi áo khoác nàng được thả trôi trên ghế
Nó sẽ rớt xuống sàn, thành một đống xanh lam


Waiting

My love will come
will fling open her arms and fold me in them,
will understand my fears, observe my changes.
In from the pouring dark, from the pitch night
without stopping to bang the taxi door
she’ll run upstairs through the decaying porch
burning with love and love’s happiness,
she’ll run dripping upstairs, she won’t knock,
will take my head in her hands,
and when she drops her overcoat on a chair,
it will slide to the floor in a blue heap.

Yevgeny Yevtushenko

Sao đêm qua anh mơ thấy em ?


Sao đêm qua anh mơ thấy em ?
Giờ đây, buổi sáng đẩy ngược trở lại mái tóc với ánh tro
Kỷ niệm dội vào anh, như cái tát trên khuôn mặt;
Tựa mình trên khuỷu tay, anh nhìn đăm đăm làn sương mù mờ nhạt
Bên ngoài cửa sổ.
Có quá nhiều điều anh ngỡ đã quên
Trở lại bên anh với một nỗi đau xa lạ
- Như những bức thư nhận được có địa chỉ gửi cho một người nào khác
Một ai đó rời khỏi căn nhà từ đã nhiều năm.


Why Did I Dream Of You Last Night?

Why did I dream of you last night?
Now morning is pushing back hair with grey light
Memories strike home, like slaps in the face;
Raised on elbow, I stare at the pale fog
beyond the window.

So many things I had thought forgotten
Return to my mind with stranger pain:
- Like letters that arrive addressed to someone
Who left the house so many years ago.

Philip Larkin

Giờ khắc đó

Không có bầu trời đêm hè đẹp sững sờ
vươn cao vút tới vô cùng,
không hồ nước, nơi sương mù dần tỏa rạng,
phản chiếu sự tĩnh lặng
giờ này-

Khi tận cùng của nỗi cô đơn bị lu mờ
những đôi mắt hóa thành trong suốt
những giọng nói giản đơn như làn gió
chẳng còn gì để giấu che.

Làm sao em còn sợ hãi?
Em sẽ chẳng bao giờ mất anh

THAT HOUR

No breathless summer night sky
reaches so far into eternity,
no lake, when the mists lighten,
mirrors such stillness
as that hour -

when loneliness's limits are effaced
and the eyes become transparent
and the voices become simple as winds
and there is nothing more to hide.
How can I now be afraid?
I shall never lose you.

Karin Boye nhà thơ nữ Thụy Điển.

Phải, tất nhiên đau

Phải, tất nhiên là đau khi những nụ hoa cựa mình hé nở
Chẳng phải vì thế nên mùa xuân ngập ngừng?
Nếu không sao những ước mong tha thiết của chúng ta
lại chịu trói mình trong xanh xao, ướt lạnh?
Những nụ hoa được che phủ suốt cả mùa đông,
có gì mới đâu khi giờ đây chúng bứt mình, vỡ rách?
Phải, tất nhiên là đau khi những nụ hoa xé nát
đau cho những gì đang lớn lên
và cả cho những thứ chắn che.
Phải, tất nhiên những giọt nước rơi rất mệt
run rẩy sợ hãi, treo mình trĩu nặng,
bám riết vào cành, phồng to và trượt-
sức nặng kéo chúng xuống, dù chúng vẫn cố bám vào.
Thật mệt trong cảm giác bất an, sợ hãi, chia cắt,
mệt khi cảm thấy dưới kia đang vẫy gọi chờ mong
nhưng bản thân vẫn bám chặt, run rẩy-
Thật mệt khi muốn ở lại
và muốn ngã rơi.

Và thế, khi mọi thứ đều tồi tệ và không gì có thể giúp
những nụ hoa bứt ra trong nỗi sướng vui,
và thế, khi không có nỗi sợ nào có thể níu kéo,
giọt nước tung mình khỏi cành cây, sáng lấp lánh,
quên đi rằng chúng từng vô cùng sợ hãi
quên đi nỗi e sợ trước chuyến đi xa-
và cảm thấy sự an toàn trong khoảnh khắc
nghỉ ngơi trong niềm tin

từng tạo ra thế giới

YES, OF COURSE IT HURTS
Yes, of course it hurts when buds are breaking.
Why else would the springtime falter?
Why would all our ardent longing
bind itself in frozen, bitter pallor?
After all, the bud was covered all the winter.
What new thing is it that bursts and wears?

Yes, of course it hurts when buds are breaking,
hurts for that which grows
and that which bars.
Yes, it is hard when drops are falling.
Trembling with fear, and heavy hanging,
cleaving to the twig, and swelling, sliding -
weight draws them down, though they go on clinging.
Hard to be uncertain, afraid and divided,
hard to feel the depths attract and call,
yet sit fast and merely tremble -
hard to want to stay
and want to fall.
Then, when things are worst and nothing helps 
the tree's buds break as in rejoicing,
then, when no fear holds back any longer,
down in glitter go the twig's drops plunging,
forget that they were frightened by the new,
forget their fear before the flight unfurled -
feel for a second their greatest safety,
rest in that trust
that creates the world.


Tôi giải thích vài điều

17.3.08

Một bài thơ "đấu tranh" của Pablo Neruda, viết về nội chiến Tây Ban Nha 1936-1939, cũng là thời gian ông ở đây (và trở thành Cộng sản).

Tôi giải thích vài điều

Bạn hỏi tôi: đâu rồi những bông tử đinh hương?
và những siêu hình mang cánh hoa anh túc?
và những giọt mưa tung tóe những từ ngữ
khoan sâu trên chúng những lỗ hở và những con chim?

Tôi sẽ kể cho bạn các tin tức.

Tôi sống ở ngoại ô,
ngoại ô thành Madrid, với những hồi chuông,
và đồng hồ, và cây cối.

Từ nơi đó, bạn có thể nhìn ra,
qua gương mặt khô cạn của vùng Castille:
một đại dương màu da.
Ngôi nhà của tôi có tên
ngôi nhà của những bông hoa
bởi trên mỗi vết nứt đều là hoa phong lữ.
Ngôi nhà rất đẹp
cùng với chó và trẻ em.
có nhớ không, Raul?
và Rafel?
Federico, ở dưới lòng đất sâu, bạn còn có nhớ
ban công nhà tôi,
nơi nắng tháng Sáu nhấn chìm những bông hoa trong miệng bạn?
Người anh em, người anh em của tôi!
Tất cả mọi thứ
ầm ĩ với những tiếng người,
những gói muối, những đống bánh mì run rẩy,
những gian hàng nơi ngoại ô Arguelles với bức tượng
như giếng mực cạn trong dòng nước xoáy

Dầu chạy vào thìa,
vịnh nước sâu
của những chân tay sưng trên phố,
mét, lít, thước đo sắc lạnh của cuộc đời,
đống cá chất đầy,
mái ngói với mặt trời lạnh lẽo,
ở trên đó chiếc chong chóng gió ngập ngừng quay,
những củ khoai tây màu ngà điên dại,
từng làn sóng cà chua cuốn mình ra biển cả.

Rồi một buổi sáng tất cả đều cháy,
một buổi sáng, đống lửa thiêu
nhảy ra khỏi mặt đất
ngấu nghiến những thân người-
và từ đó là khói lửa,
từ đó là thuốc súng,
từ đó là máu người.
Lũ cướp đường với máy bay và đám người Moor,
lũ cướp đường với nhẫn đeo ngón tay và những bà công tước,
lũ cướp đường với máy bay nhả tung tóe những lời chào mừng
đến từ bầu trời để giết trẻ em.
Và máu của trẻ em chảy dọc đường phố,
chẳng om sòm gì, ôi máu của trẻ em.

Bầy chó rừng mà lũ chó rừng cũng ghét,
những tảng đá mà cây cúc khô cũng nhổ ra khi lỡ cắn vào,
lũ rắn độc mà rắn độc cũng kinh tởm!

Nhìn bạn lúc này, tôi nhìn thấy máu
máu của tháp Tây Ban Nha như ngọn thủy triều
nhấn chìm bạn trong một con sóng
của kiêu hãnh và những mũi dao!

Lũ tướng
phản bội:
hãy nhìn ngôi nhà chết chóc của ta,
hãy nhìn nước Tây Ban Nha tan vỡ:
từ mỗi ngôi nhà cháy mùi kim khí
thay cho những bông hoa
từ mỗi hốc ngách của nước Tây Ban Nha
Tây Ban Nha hiện ra
Và từ mỗi đứa trẻ chết là một khẩu súng với đôi mắt,
từ mỗi tội ác, những viên đạn mọc ra,
một ngày kia, những viên đạn đó
sẽ nhằm trúng tim của lũ chúng mày.

Và bạn hỏi: tại sao thơ của anh ta
không nói tới những giấc mơ
và lá
và núi lửa của đất mẹ quê anh?

Hãy đến và nhìn máu chảy trên đường.
Hãy đến và nhìn
Máu chảy trên đường.
Hãy đến và nhìn máu
Chảy trên đường!



I'M EXPLAINING A FEW THINGS
(tr. Nathaniel Tarn)

You are going to ask: and where are the lilacs?
and the poppy-petalled metaphysics?
and the rain repeatedly spattering
its words and drilling them full
of apertures and birds?
I'll tell you all the news.
I lived in a suburb,
a suburb of Madrid, with bells,
and clocks, and trees.
From there you could look out
over Castille's dry face:
a leather ocean.
My house was called
the house of flowers, because in every cranny
geraniums burst: it was
a good-looking house
with it's dogs and children.
Remember, Raul?
Eh, Rafel?
Federico, do you remember
from under the ground
my balconies on which
the light of June drowned flowers in your mouth?
Brother, my brother!
Everything
loud with big voices, the salt of merchandises,
pile-ups of palpitating bread,
the stalls of my suburb of Arguelles with it's statue
like a drained inkwell in a swirl of hake:
oil flowed into spoons,
a deep baying
of feet and hands swelled in the streets,
metres, litres, the sharp
measure of life,
stacked-up fish,
the texture of roofs with a cold sun in which
the weather vane falters,
the fine, frenzied ivory of potatoes,
wave on wave of tomatoes rolling down the sea.
And one morning all that was burning,
one morning the bonfires
leapt out of the earth
devouring human beings-
and from then on fire,
gunpowder from then on,
and from then on blood.
Bandits with planes and Moors,
bandits with finger-rings and duchesses,
bandits with black frairs spattering blessings
came through the sky to kill children
and the blood of children ran through the streets
without fuss, like children's blood.
Jackals that the jackals would despise,
stones that the dry thistle would bite on and spit out,
vipers that the vipers would abominate!
Face to face with you I have seen the blood
of Spain tower like a tide
to drown you in one wave
of pride and knives!
Treacherous
generals:
see my dead house,
look at broken Spain :
from every house burning metal flows
instead of flowers,
from every socket of Spain
Spain emerges
and from every dead child a rifle with eyes,
and from every crime bullets are born
which will one day find
the bull's eye of your hearts.
And you'll ask: why doesn't his poetry
speak of dreams and leaves
and the great volcanoes of his native land?
Come and see the blood in the streets.
Come and see
The blood in the streets.
Come and see the blood
In the streets!

Anh thèm khát miệng em, giọng nói em, mái tóc em

16.3.08

Anh thèm khát miệng em, giọng nói em, mái tóc em
Câm lặng và đói khát, anh lảng vảng đi trên phố
Bánh mì không nuôi được anh, bình minh khiến anh tan vỡ,
Anh lùng sục những dấu vết tươi mới của bước chân em qua.

Anh khao khát tiếng em cười sắc ngọt,
Đôi tay em có màu của cánh đồng hoang mùa gặt
Anh khao khát những viên đá trắng đục nơi móng tay em,
Anh muốn nuốt chửng da em như nuốt một hạt hạnh nhân.

Anh muốn nuốt ánh mặt trời tỏa rạng nơi thân thể em yêu kiều,
Nuốt chiếc mũi trang trọng trên khuôn mặt em kiêu ngạo,
Anh muốn nuốt bóng tối đang lướt qua trên hàng mi em.

Và anh đi lang thang, đói khát, ngửi hít ánh trăng,
Lùng kiếm em, lùng kiếm trái tim em nóng hổi,
Như con báo một mình trên hoang mạc Quiltratue.


I crave your mouth...
by Pablo Neruda

I crave your mouth, your voice, your hair.
Silent and starving, I prowl through the streets.
Bread does not nourish me, dawn disrupts me, all day
I hunt for the liquid measure of your steps.

I hunger for your sleek laugh,
your hands the color of a savage harvest,
hunger for the pale stones of your fingernails,
I want to eat your skin like a whole almond.

I want to eat the sunbeam flaring in your lovely body,
the sovereign nose of your arrogant face,
I want to eat the fleeting shade of your lashes,

and I pace around hungry, sniffing the twilight,
hunting for you, for your hot heart,
Like a puma in the barrens of Quitratue.

Tình yêu


Bởi vì em, hoa trong vườn nở rộ
Anh đau trước mùi hương của mùa xuân.
Anh đã quên khuôn mặt em,
Anh không còn nhớ đôi bàn tay em;
Hay vị môi em khi chạm môi anh.

Bởi vì em, anh yêu thích những bức tượng trắng ngái ngủ trong công viên
Những bức tượng không biết nói và cũng chẳng biết nhìn.
Anh đã quên giọng nói của em, giọng em vui tươi;
Anh đã quên đôi mắt em.

Như một bông hoa nhớ về mùi hương của nó
Anh bám vào những ký ức về em, mơ hồ là thế
Anh sống với nỗi đau như với một vết thương;
Đừng chạm vào nó, em sẽ làm anh đau đớn vô cùng.

Những vuốt ve của em bao bọc lấy anh,
Như dây leo bám trên bức tường u buồn.
Anh đã quên tình yêu của em,
Nhưng sao anh vẫn thấy dáng em trong mỗi ô cửa sổ.

Bởi vì em, mùi hương nồng nàn của mùa hạ làm anh nhức nhối
Bởi vì em, anh tìm kiếm những dấu hiệu thúc giục đam mê:
Những vì sao băng và những vật thể rơi.



Love

Because of you, in gardens of blossoming flowers
I ache from the perfumes of spring.

I have forgotten your face,
I no longer remember your hands;
how did your lips feel on mine?

Because of you, I love the white statues drowsing in the parks
the white statues that have neither voice nor sight.

I have forgotten your voice, your happy voice;
I have forgotten your eyes.

Like a flower to its perfume,
I am bound to my vague memory of you.
I live with pain that is like a wound;
if you touch me, you will do me irreparable harm.

Your caresses enfold me,
like climbing vines on melancholy walls.
I have forgotten your love,
yet I seem to glimpse you in every window.

Because of you, the heady perfumes of summer pain me;
because of you, I again seek out the signs that precipitates desires:
shooting stars and falling objects.

Pablo Neruda

Painting by Wen M

Em tuyệt vời khi yêu

14.3.08



Em tuyệt vời khi yêu
Em bạo dạn
Còn anh thì dè dặt
Anh không làm điều gì xấu với em
Nhưng cũng chẳng cho em được mấy điều tốt đẹp.
Em dẫn dắt anh đi
Băng qua con đường gai góc trong rừng rậm.
Giờ đây
Ngập tới thắt lưng chúng mình là những bông hoa dại.
Thế mà anh nào có biết
Tên những loài hoa đó là gì.
Kinh nghiệm của anh lúc này thật là vô ích
Anh không biết
Phải làm gì và làm thế nào hết.
Em mệt.
Em muốn anh bế em.
Em đã ở trên tay anh rồi đấy.
“Anh có thấy
Bầu trời xanh đẹp làm sao?
Anh có nghe
Tiếng chim hót véo von trong khu rừng yên ắng?”
Em mong anh điều gì thế?
Em của anh
“Anh hãy mang em đi!”
Nhưng đưa em đi đâu bây giờ nhỉ?....



You Are Great In Love

You are great in love.
You are bold.
My every step is timid.
I'll do nothing bad to you,
but can hardly do you any good.
It seems you are
leading me
off the beaten path through a forest.
Now we're up to our waist in wildflowers.
I don't even know
what flowers they are.
Past experience is of no help here.
I don't know
what to do or how.
You're tired.
You ask to be carried in my arms.
Already you're in my arms.
'Do you see
how blue the sky is?
Do you hear
what birds are in the forest?
Well, what are you waiting for?
Well?
Carry me then! '
And where shall I carry you? ...

Yevgeny Yevtushenko

Painting by DanZeFly

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger