Sonnet LXXXIV

23.12.07

Lại đến rồi, em yêu dấu, tấm lưới của ngày đã thổi tắt
công việc, những bánh xe, lửa, tiếng ngáy, lời tạm biệt,
và chúng ta trao cho đêm tối ngọn lúa mì vẫy gọi
mà ban trưa đã lấy đi từ ánh sáng và lòng đất.

Chỉ có vầng trăng, và giữa không gian màu trắng,
đang đỡ lấy những chiếc cột trên bến cảng của bầu trời,
căn phòng ngủ tiếp đón sự chậm rãi của ánh trăng vàng,
Và khi đôi tay em chuyển động, bắt đầu đêm đến.

Ôi, em yêu, ôi đêm, ôi căn nhà vòm bao quanh là dòng sông
với dòng nước không ai chạm tới trong bóng tối của bầu trời
tỏa sáng và nhận chìm những quả nho mọng tứ tung:

Cho tới khi chúng ta chỉ còn là một khoảng trống tối đen
một chiếc cốc chứa bụi thiên đường,
một giọt nước rớt trong nhịp đập của con sông dài và chậm.

Sonnet LXXXIV

Once again, Love, the day's net extinguishes
work, wheels, fire, snores, good-byes,
and we surrender to the night the waving wheat
that
noon took from the light and from the earth.

Only the moon, in the center of its white page,
supports the columns of the heaven's harbor,
the bedroom takes on the slowness of gold,
and your hands move, beginning to prepare the night.

O love, O night, O dome surrounded by a river
of impenetrable waters in the shadows of a sky
that lights and sinks its stormy grapes:

till we are only one dark space,
a chalice filling with celestial ashes,
a drop in the pulse of a long slow river.

Pablo Neruda

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger