2.12.07
1.
Vào một ngày tháng Chín trăng thanh
Dưới cây mận non, tôi ôm nàng lặng lẽ
Người yêu tôi mỏng manh, trầm khẽ
Trong tay tôi tựa giấc mộng dịu dàng
Trên đầu chúng tôi, bầu trời hè thăm thẳm
Có một đám mây, và lúc tôi nhìn thấy
Mây rất trắng và vời vợi trên cao
Nhưng khi tôi ngẩng đầu, mây biến mất lúc nào
2.
Kể từ ngày ấy, đã có nhiều tháng Chín
Đến bên tôi rồi lờ lững trôi qua
Cây mận năm xưa hẳn đã bị người ta chặt
Và em hỏi tôi: người tình đó thế nào?
Tôi trả lời em, tôi không thể nhớ
Tất nhiên, tôi biết điều em muốn hỏi
Nhưng thật tình, mặt nàng tôi không nhớ
Tôi chỉ biết, có lần tôi hôn lên đó
3
Nụ hôn ấy có lẽ rồi tôi cũng sẽ quên
Nếu như không có đám mây ngày cũ
Tôi vẫn nhớ đám mây màu trắng đó
Mây bồng bềnh trôi đến từ trên cao
Những cây mận bây giờ vẫn cứ nở hoa
Người đàn bà năm nao có lẽ đã có đứa con thứ bảy
Nhưng đám mây chỉ rạng ngời trong khoảnh khắc
Khi tôi nhìn lên, mây tan trong gió mất rồi
Remembrances of Marie A.
1.
On a certain day in the blue-moon month of September
Beneath a young plum tree, quietly
I held her there, my quiet, pale beloved
In my arms just like a graceful dream.
And over us in the beautiful summer sky
There was a cloud on which my gaze rested
It was very white and so immensely high
And when I looked up, it had disappeared.
2
Since that day many, many months
Have quietly floated down and past.
No doubt the plum trees were chopped down
And you ask me: what's happened to my love?
So I answer you: I can't remember.
And still, of course, I know what you mean
But I honestly can't recollect her face
I just know: there was a time I kissed it.
3.
And that kiss too I would have long forgotten
Had not the cloud been present there
That I still know and always will remember
It was so white and came from on high.
Perhaps those plum trees still bloom
And that woman now may have had her seventh child
But that cloud blossomed just a few minutes
And when I looked up, it had disappeared in the wind.
-Bertolt Brecht, “Remembrances of Marie A.,“ in Die Hauspostille (1927) (S.H. transl.)
(Bertolt Brecht, Gesammelte Werke in acht Bänden, vol. 4, p. 232)
Tiếng Đức và hai bản dịch khác ở đây
Erinnerung an die Marie A.An jenem Tag im blauen Mond September
Still unter einem jungen Pflaumenbaum
Da hielt ich sie, die stille bleiche Liebe
In meinem Arm wie einen holden Traum.
Und über uns im schönen Sommerhimmel
War eine Wolke, die ich lange sah
Sie war sehr weiß und ungeheuer oben
Und als ich aufsah, war sie nimmer da.
Seit jenem Tag sind viele, viele Monde
Geschwommen still hinunter und vorbei.
Die Pflaumenbäume sind wohl abgehauen
Und fragst du mich, was mit der Liebe sei?
So sag ich dir: ich kann mich nicht erinnern
Und doch, gewiß, ich weiß schon, was du meinst.
Doch ihr Gesicht, das weiß ich wirklich nimmer
Ich weiß nurmehr: ich küßte es dereinst.
Und auch den Kuß, ich hätt ihn längst vergessen
Wenn nicht die Wolke dagewesen wär
Die weiß ich noch und werd ich immer wissen
Sie war sehr weiß und kam von oben her.
Die Pflaumenbäume blühn vielleicht noch immer
Und jene Frau hat jetzt vielleicht das siebte Kind.
Doch jene Wolke blühte nur Minuten
Und als ich aufsah, schwand sie schon im Wind.
Bertolt Brecht