Sonnet LXXXII

23.12.07

Khi chúng mình khép lại cánh cửa đêm, em yêu của anh,
hãy đến với anh, xuyên qua những khoảng trống tối tăm.
hãy đóng các giấc mơ, em yêu, để đi vào trong mắt anh bằng khung trời của em,
và trải nó trong máu anh tựa dòng sông rộng.

Chào nhé, ánh sáng ban ngày độc ác,
từng ngày của nó đã rụng rơi trong chiếc bao tải của quá khứ.
Chào nhé, những tia sáng đến từ đồng hồ hay quả cam.
Ôi bóng tối, người bạn gián đoạn của tôi, hãy đến đây với tôi!

Trên con tàu này, hay là nước, hay là chết, hay là cuộc đời mới,
chúng mình lại kết hợp với nhau, cùng ngủ, hồi sinh:
chúng mình là đám cưới trong dòng máu của đêm.

Anh không biết giờ này, ai sống và ai chết, ai nghỉ và ai thức,
chỉ biết rằng bởi trái tim em trao,
tất cả vẻ yêu kiều của bình minh nằm ở trên ngực anh.

Sonnet LXXXII

As we close this nocturnal door, my love,
come with me, through the shadowy places.
Close your dreams, Love, enter my eyes with your skies,
spread out through my blood like a wide river.

Good-bye to cruel daylight, which dropped
into the gunneysack of the past, each day of it.
Good-bye to every ray of watches or of oranges.
O shadow, my intermittent friend, welcome!

In this ship, or water, or death, or new life,
we are united again, asleep, resurrected:
we are the night's marriage in the blood.

I don't know who it is who lives or dies, who rests or wakes,
but it is your heart that distributes
all the graces of the daybreak, in my breast.

Pablo Neruda

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger