2.12.07
Anh chưa từng yêu em hơn thế, em của anh
Khi anh từ giã em khi đêm xuống
Rừng nuốt chửng anh, rừng xanh, em của anh
Rừng xanh và trên đấy,
những vì sao nhợt nhạt đến từ phương Tây.
Anh không cười đâu, chẳng tí nào, em của anh
Khi anh vui vẻ đến với tối tăm số phận
Lúc những khuôn mặt phía sau anh
Đều nhợt dần trong màn tối của rừng xanh.
Mọi thứ đều vĩ đại trong đêm nay, em của anh
Hơn những gì trong tương lai và quá khứ.
Anh thú thực: Anh chẳng có gì
ngoài những chú chim lớn
và tiếng kêu đói của chúng
vang trên bầu trời đêm tối tăm
Bertolt Brecht
Source:ở đây