Sonnet XCIII

8.12.07

Nếu lúc nào đó, ngực em ngừng đập,
nếu có gì đó đột nhiên ngừng chuyển động,
ngừng sưởi ấm trong các mạch máu của em,
nếu giọng em biến mất, chẳng thể thành lời,

thì Matilde, em yêu dấu của anh, hãy để môi em hé mở;
bởi nụ hôn cuối sẽ luôn vương lại bên anh,
nó sẽ mãi mãi nằm yên trên miệng em
và sẽ theo cùng anh cho tới chết.

Anh sẽ chết khi hôn bờ môi em lạnh ngắt
vuốt ve những chồi non đã mất trên thân em,
tìm kiếm ánh sáng từ đôi mắt em, giờ đây khép chặt.

Khi lòng đất nhận lấy vòng tay ôm của chúng ta,
chúng ta sẽ quyện bên nhau, cùng chung cái chết
và sẽ sống mãi sự vĩnh cửu của nụ hôn.


Sonnet XCIII

If some time your breast pauses, if something stops
moving, stops burning through your veins,
if the voice in your mouth escapes without becoming word,

Matilde my love, leave your lips half-open:
because that final kiss should linger with me,
it should stay still, forever, in your mouth,
so that it goes with me, too, in my death.

I will die kissing your crazy cold mouth,
caressing the lost buds of your body,
looking for the light of your closed eyes.

And so when the earth received our embrace
we will go blended in a single death, forever
living the eternity of a kiss.

Pablo Neruda

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger