Sonnet LXXXIII

26.12.07

Hạnh phúc làm sao khi cảm thấy em ở cạnh trong đêm, em yêu dấu,
em vô hình trong giấc ngủ, em hoàn toàn là của đêm
Còn anh ngỡ ngàng như đang trong tấm lưới nhiều bí ẩn.

Trong vô thức, trái tim em căng buồm đi qua những giấc mơ,
trong lúc thân thể em thở, buông lơi tất thảy,
em tìm kiếm anh mà không cần thấy anh,
em làm giấc ngủ anh trở nên trọn vẹn,
em như một cái cây sinh sôi trong bóng tối.

Ngày mai, khi em tỉnh thức, em sẽ là một người khác
nhưng sẽ vẫn còn gì ở lại từ những biên giới đã mất của đêm,
Từ cái tồn tại và hư vô đó, chúng ta tìm thấy mình,

Đó là cái khiến chúng ta gần nhau trong ánh sáng cuộc đời
Như thể bóng tối đã để lại dấu ấn cho các tạo vật bí mật của nó
bằng một ngọn lửa.

Sonnet LXXXIII

It's good to feel you close in the night, Love,
invisible in your sleep, earnestly nocturnal,
while I untangle my confusions
like bewildered nets.

Absent, your heart sails through dreams,
but your body breathes, abandoned like this,
searching for me without seeing me, completing my sleep,
like a plant that propogates in the dark.

When you arise, alive, tomorrow, you'll be someone else:
but something is left from the lost frontiers of the night,
from that being and nothing where we find ourselves,
something that brings us close in the light of life,
as if the seal of the darkness
branded its secret creatures with a fire.

Pablo Neruda

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger