Sonnet LXXX

12.12.07

Em yêu ơi, anh trở về đây từ chuyến đi và nỗi buồn,

anh về với giọng nói của em,

với bàn tay em lượn trên cây guitar,

với ngọn lửa ngăn mùa thu lại bằng những nụ hôn,

với màn đêm bay quanh bầu trời trong những vòng tròn.

Anh đòi hỏi bánh mì và quyền lợi cho mọi người;

ruộng đất cho cho người công nhân không tương lai để sống.

máu anh mãi sục sôi và bài ca anh luôn hát!

nhưng riêng tình em, anh chẳng thể trao ai mà không chết.

Và em ơi, hãy cất lên khúc waltz của đêm trăng trong lành,

một điệu ru tình trên cây đàn guitar mềm như nước,

hãy chơi đi em, cho tới khi anh tựa đầu vào em, mơ mộng.

Bởi chính những mất ngủ của cuộc đời anh đã dệt nên tổ ấm chúng mình,

trong căn rừng nhỏ nơi bàn tay em sinh sống và bay lượn,

canh cho đêm của kẻ lữ hành yên giấc.


Sonnet LXXX

My Love, I returned from travel and sorrow

to your voice, to your hand flying on the guitar,

to the fire interrupting the autumn with kisses,

to the night that circles through the sky.

I ask for bread and dominion for all;

for the worker with no future ask for land.

May no one expect my blood or my song to rest!

But I cannot give up your love, not without dying.

So: play the waltz of the tranquil moon,

the barcarole, on the fluid guitar,

till my head lolls, dreaming:

for all my life's sleeplessness had woven

this shelter in the grove where your hand lives and flies,

watching over the night of the sleeping traveler.

Pablo Neruda

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger