27.11.07
Cả hai người đều nghĩ
Tiếng sét ái tình đã gắn họ với nhau
Niềm tin chắc cho dù đẹp đẽ
Nhưng không chắc chắn hẳn vẫn đẹp hơn
Họ nghĩ trước đó họ không thể biết nhau
Chẳng có gì từng xảy ra giữa họ
Nhưng trên đường phố, cầu thang, hành lang đó
Có thể triệu lần họ từng bước qua nhau.
Tôi muốn hỏi họ dù chỉ một câu
Nếu như họ còn nhớ đến
Có thể vào một ngày nào đó
Họ đã đứng đối diện
trong một khung cửa quay?
Có thể họ từng gặp nhau
Lúc tiếng “xin lỗi” ậm ừ giữa đám đông
Hay cộc lốc câu “nhầm điện thoại”
Nhưng tôi biết trước câu trả lời
Không, họ không thể nhớ.
Họ sẽ ngạc nhiên biết chừng nào
Nếu biết rằng từ rất lâu
Số Phận hằng trêu đùa họ
Khi Số Phận còn chưa là Định Mệnh
Nó từng đưa họ tới thật gần
Để rồi lại đẩy họ xa nhau
Ngăn bước đường họ đến
Chặn đứng một tiếng cười
Rồi nhảy sang bên
Hẳn cũng từng có những dấu hiệu
Nhưng lúc đó, họ chưa biết đọc chúng đâu
Có thể vào ba năm trước đấy
Hay mới ngày thứ Ba vừa đây
Một chiếc lá khẽ chao mình
Rời vai bên này để đậu vai bên đấy
Có thể là một của rơi được nhặt
Là trái bóng từng biến mất
Trong bụi cây của tuổi ấu thơ.
Có thể là những tay nắm cửa
Hay những chiếc chuông ngân
Một bàn tay từng chạm tới
Nơi trước đó, bàn tay kia dừng đợi
Có thể là những va li nằm kế cận
Trong khoang hành lý chờ người
Cũng có thể họ từng có chung
một giấc mơ nhạt nhòa khi bình minh tới
Mọi sự bắt đầu trên đời
Thực ra đều chỉ là tiếp nối
Và cuốn sách cuộc đời
Luôn được mở từ trang giữa
Love at first sight
They're both convinced
that a sudden passion joined them.
Such certainty is more beautiful,
but uncertainty is more beautiful still.
Since they'd never met before, they're sure
that there'd been nothing between them.
But what's the word from the streets, staircases, hallways--
perhaps they've passed by each other a million times?
I want to ask them
if they don't remember--
a moment face to face
in some revolving door?
perhaps a "sorry" muttered in a crowd?
a curt "wrong number"caught in the receiver?--
but I know the answer.
No, they don't remember.
They'd be amazed to hear
that Chance has been toying with them
now for years.
Not quite ready yet
to become their Destiny,
it pushed them close, drove them apart,
it barred their path,
stifling a laugh,
and then leaped aside.
There were signs and signals,
even if they couldn't read them yet.
Perhaps three years ago
or just last Tuesday
a certain leaf fluttered
from one shoulder to another?
Something was dropped and then picked up.
Who knows, maybe the ball that vanished
into childhood's thicket?
There were doorknobs and doorbells
where one touch had covered another
beforehand.
Suitcases checked and standing side by side.
One night. perhaps, the same dream,
grown hazy by morning.
Every beginning
is only a sequel, after all,
and the book of events
is always open halfway through.
Tiếng sét ái tình đã gắn họ với nhau
Niềm tin chắc cho dù đẹp đẽ
Nhưng không chắc chắn hẳn vẫn đẹp hơn
Họ nghĩ trước đó họ không thể biết nhau
Chẳng có gì từng xảy ra giữa họ
Nhưng trên đường phố, cầu thang, hành lang đó
Có thể triệu lần họ từng bước qua nhau.
Tôi muốn hỏi họ dù chỉ một câu
Nếu như họ còn nhớ đến
Có thể vào một ngày nào đó
Họ đã đứng đối diện
trong một khung cửa quay?
Có thể họ từng gặp nhau
Lúc tiếng “xin lỗi” ậm ừ giữa đám đông
Hay cộc lốc câu “nhầm điện thoại”
Nhưng tôi biết trước câu trả lời
Không, họ không thể nhớ.
Họ sẽ ngạc nhiên biết chừng nào
Nếu biết rằng từ rất lâu
Số Phận hằng trêu đùa họ
Khi Số Phận còn chưa là Định Mệnh
Nó từng đưa họ tới thật gần
Để rồi lại đẩy họ xa nhau
Ngăn bước đường họ đến
Chặn đứng một tiếng cười
Rồi nhảy sang bên
Hẳn cũng từng có những dấu hiệu
Nhưng lúc đó, họ chưa biết đọc chúng đâu
Có thể vào ba năm trước đấy
Hay mới ngày thứ Ba vừa đây
Một chiếc lá khẽ chao mình
Rời vai bên này để đậu vai bên đấy
Có thể là một của rơi được nhặt
Là trái bóng từng biến mất
Trong bụi cây của tuổi ấu thơ.
Có thể là những tay nắm cửa
Hay những chiếc chuông ngân
Một bàn tay từng chạm tới
Nơi trước đó, bàn tay kia dừng đợi
Có thể là những va li nằm kế cận
Trong khoang hành lý chờ người
Cũng có thể họ từng có chung
một giấc mơ nhạt nhòa khi bình minh tới
Mọi sự bắt đầu trên đời
Thực ra đều chỉ là tiếp nối
Và cuốn sách cuộc đời
Luôn được mở từ trang giữa
Love at first sight
They're both convinced
that a sudden passion joined them.
Such certainty is more beautiful,
but uncertainty is more beautiful still.
Since they'd never met before, they're sure
that there'd been nothing between them.
But what's the word from the streets, staircases, hallways--
perhaps they've passed by each other a million times?
I want to ask them
if they don't remember--
a moment face to face
in some revolving door?
perhaps a "sorry" muttered in a crowd?
a curt "wrong number"caught in the receiver?--
but I know the answer.
No, they don't remember.
They'd be amazed to hear
that Chance has been toying with them
now for years.
Not quite ready yet
to become their Destiny,
it pushed them close, drove them apart,
it barred their path,
stifling a laugh,
and then leaped aside.
There were signs and signals,
even if they couldn't read them yet.
Perhaps three years ago
or just last Tuesday
a certain leaf fluttered
from one shoulder to another?
Something was dropped and then picked up.
Who knows, maybe the ball that vanished
into childhood's thicket?
There were doorknobs and doorbells
where one touch had covered another
beforehand.
Suitcases checked and standing side by side.
One night. perhaps, the same dream,
grown hazy by morning.
Every beginning
is only a sequel, after all,
and the book of events
is always open halfway through.
Wisława Szymborska