29.11.07
Sẽ không bao giờ anh để mất kỳ quan này
Đôi mắt như tượng của em, và giọng nói
Đóa hồng cô đơn đến từ hơi thở
Mà em đặt lên má anh mỗi tối.
Trên bờ biển này, anh đâu có sợ
Là một thân cây không cành
Điều anh tiếc nhất
Là không hoa, không trái, không đất bùn
Cho hố sâu tuyệt vọng của lòng anh
Nếu em là báu vật giấu chìm
Nếu em là cây thập giá, là nỗi đau dai dẳng
Nếu anh là con chó, và riêng em là chủ nó…
Đừng để anh mất đi những gì anh từng có
Và hãy trang điểm những thân cành trên sông em
Bằng lá của mùa thu anh lạnh lẽo
Sonnet of the Sweet Complaint by Federico Garcia Lorca
Never let me lose the marvel
of your statue-like eyes, or the accent
the solitary rose of your breath
places on my cheek at night.
I am afraid of being, on this shore,
a branchless trunk, and what I most regret
is having no flower, pulp, or clay
for the worm of my despair.
If you are my hidden treasure,
if you are my cross, my dampened pain,
if I am a dog, and you alone my master,
never let me lose what I have gained,
and adorn the branches of your river
with leaves of my estranged Autumn.