Giờ khắc đó

23.3.08

Không có bầu trời đêm hè đẹp sững sờ
vươn cao vút tới vô cùng,
không hồ nước, nơi sương mù dần tỏa rạng,
phản chiếu sự tĩnh lặng
giờ này-

Khi tận cùng của nỗi cô đơn bị lu mờ
những đôi mắt hóa thành trong suốt
những giọng nói giản đơn như làn gió
chẳng còn gì để giấu che.

Làm sao em còn sợ hãi?
Em sẽ chẳng bao giờ mất anh

THAT HOUR

No breathless summer night sky
reaches so far into eternity,
no lake, when the mists lighten,
mirrors such stillness
as that hour -

when loneliness's limits are effaced
and the eyes become transparent
and the voices become simple as winds
and there is nothing more to hide.
How can I now be afraid?
I shall never lose you.

Karin Boye nhà thơ nữ Thụy Điển.

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger