Buổi sáng

11.2.15

 Anh tự hỏi mình bằng tấm lòng thành thật
Mình từng làm gì trước lúc yêu nhau
Bấu víu vào những thú khoái lạc dại khờ
Đắm đuối chốn hang sâu như những kẻ say sưa ngủ?
Và đó từng là tất cả niềm hoan lạc.
Nếu có bao giờ anh nhìn ra cái đẹp
Để khát khao mong có được, đó là giấc mơ em.

Và giờ đây, khi buổi sáng đánh thức hai người
Chúng ta nhìn nhau không lo âu ngần ngại
Bởi tình yêu là những gì chúng ta nhìn thấy
Và căn phòng nhỏ bỗng biến thành thế giới.

Hãy mặc những nhà thám hiểm tiếp tục kiếm tìm
Mặc họ vẽ bản đồ cho những miền đất mới
Chúng ta hãy chiếm lấy, để trở thành thế giới
Gương mặt anh trong mắt em, và em ở trong anh.

Rồi những trái tim giản đơn thành thực
Trong mắt nhau tìm được chốn nghỉ ngơi
Có chăng hai bán cầu đẹp như vậy ở trên đời
Phương Bắc không giá lạnh, phương Tây không ảm đạm?

Dẫu những thứ vô thường sẽ chẳng thể vẹn toàn;
Nhưng nếu tình yêu của hai ta thành một,
Nếu ta yêu nhau bằng tình yêu như hệt
Sẽ chẳng có gì thiếu hụt; và cũng chẳng gì mất được.

***

The good-morrow

I wonder, by my troth, what thou and I
Did, till we loved? were we not weaned till then,
But sucked on country pleasures, childishly?
Or snorted we in the seven sleepers' den?
'Twas so; but this, all pleasures fancies be.
If ever any beauty I did see,
Which I desired, and got, 'twas but a dream of thee.

And now good morrow to our waking souls,
Which watch not one another out of fear;
For love all love of other sights controls,
And makes one little room an everywhere.
Let sea discovers to new worlds have gone,
Let maps to others, worlds on worlds have shown:
Let us possess one world; each hath one, and is one.

My face in thine eye, thine in mine appears,
And true plain hearts do in the faces rest;
Where can we find two better hemishperes,
Without sharp North, without declining West?
Whatever dies was not mixed equally;
If our two loves be one, or thou and I
Love so alike that none do slacken, none can die.

Don’t touch me with your love

6.4.14

Don’t touch me with your love
I’m all thin ice.

Do let me die
Untouched by the cold of your fire.

(Đoàn Minh Phượng)

****

Đừng chạm em
Bằng tình yêu của anh
Em là băng mỏng

Hãy để em chết
Không biết đến
Lửa tình anh giá lạnh

bởi cảm xúc là thứ trước hết

24.4.13

bởi cảm xúc là thứ trước hết
kẻ nào lưu tâm đến
cú pháp của sự vật
sẽ chẳng thể trọn vẹn hôn em;

hoàn toàn là thằng ngốc
trong khi Mùa Xuân còn ở trên thế giới
máu của anh chấp nhận,
và những nụ hôn là định mệnh
đâu phải sự khôn ngoan

em, anh thề bằng tất cả những bông hoa. Đừng khóc
--cử chỉ tốt nhất của trí óc anh không đáng giá bằng
lay động nơi mi mắt em, như muốn nói

chúng ta là của nhau: rồi
em cười, ngả người vào vòng tay anh
bởi cuộc đời đâu phải một đoạn văn

và anh nghĩ cái chết không là dấu ngoặc


-------

since feeling is first

since feeling is first 
who pays any attention 
to the syntax of things 
will never wholly kiss you; 

wholly to be a fool 
while Spring is in the world 
my blood approves, 
and kisses are a better fate 
than wisdom 

lady i swear by all the flowers. Don't cry 
- the best gesture of my brain is less than 
your eyelids' flutter which says 

we are for each other: then 
laugh, leaning back in my arms 
for life's not a paragraph 

and i think death is no parenthesis



Nỗi cô đơn

19.3.12

Nỗi cô đơn như cơn mưa
bay vào đêm từ đại dương vời vợi.
Đến từ những bình nguyên xa xôi,
dâng lên bầu trời, chốn cổ xưa ẩn trú
rồi từ trên cao, ập vào thành phố.


Nỗi cô đơn đổ xuống
đến với chúng ta vào những giờ bối rối
khi đường phố ngoảnh mặt đón ban mai
khi những cơ thể người buồn bã
mệt mỏi rời xa
không tìm thấy điều gì hết cả.
Khi những con người chán ghét nhau
ở bên nhau trên giường.


Đó là lúc cô đơn trào tới
đón những dòng sông cuồn cuộn tới biển khơi...


Loneliness


Being apart and lonely is like rain.
It climbs toward evening from the ocean plains;
from flat places, rolling and remote, it climbs
to heaven, which is its old abode.
And only when leaving heaven drops upon the city.


It rains down on us in those twittering
hours when the streets turn their faces to the dawn,
and when two bodies who have found nothing,
dissapointed and depressed, roll over;
and when two people who despise eachother
have to sleep together in one bed-


that is when loneliness receives the rivers...

Rainer Maria Rilke 
Translated by Robert Bly


Bản dịch của Thái Linh:
http://liliapl.blogspot.com/2012/03/noi-co-on-rainer-maria-rilke.html



Bởi ta không thể dừng chờ Thần Chết

15.1.12

Bởi ta không thể dừng chờ Thần Chết,
Nên chàng dừng lại đợi ta;
Chiếc xe ngựa chỉ chở hai người
Và Bất Tử.

Chúng ta đi chậm, chàng không vội vã,
Và ta cũng bỏ qua
Cả công việc với nghỉ ngơi,
Để đáp lại lịch thiệp của người.

Chúng ta đi qua trường học, nơi lũ trẻ đua tranh
Trong giờ nghỉ, ngoài sân chơi;
Chúng ta đi qua những cánh đồng ngút ngàn lúa chín,
Chúng ta đi qua hoàng hôn đang vội đến.

Hay có lẽ, chàng đã đi qua ta;
Những giọt sương rẩy run, lạnh ngắt,
Trên y phục ta mỏng manh,
Và khăn choàng vải voan

Chúng ta dừng trước một ngôi nhà
Mọc như thể vết sưng mặt đất;
Mái nhà hầu như biến mất,
Còn gờ đua là gò bụi đất.

Kể từ đó nhiều thế kỷ trôi đi,
Nhưng chúng đều ngắn hơn ngày hôm đó
Khi lần đầu ta ngờ những đầu ngựa
Đang hướng đến vĩnh hằng.

Because I could not stop for Death,
He kindly stopped for me;
The carriage held but just ourselves
And Immortality.

We slowly drove, he knew no haste,
And I had put away
My labor, and my leisure too,
For his civility.
 
We passed the school, where children strove
At recess, in the ring;
We passed the fields of gazing grain,
We passed the setting sun.
 
Or rather, he passed us;
The dews grew quivering and chill,
For only gossamer my gown,
My tippet only tulle.

We paused before a house that seemed
A swelling of the ground;
The roof was scarcely visible,
The cornice but a mound.      

Since then 'tis centuries, and yet each
Feels shorter than the day
I first surmised the horses' heads
Were toward eternity
 

Emily Dickinson


Đêm

23.10.11

"Late Night"

Margaret Atwood

Late night and rain wakes me, a downpour,
wind thrashing in the leaves, huge
ears, huge feathers,
like some chased animal, a giant
dog or wild boar. Thunder & shivering
windows; from the tin roof
the rush of water.

I lie askew under the net,
tangled in damp cloth, salt in my hair.
When this clears there will be fireflies
& stars, brighter than anywhere,
which I could contemplate at times
of panic. Lightyears, think of it.

Screw poetry, it's you I want,
your taste, rain
on you, mouth on your skin.



Đêm

Đêm sâu và cơn mưa đánh thức tôi, mưa như trút nước,
gió quất vào cành lá, những chiếc tai lớn
những lông chim lớn
như một con vật bị săn đuổi, một con chó
khổng lồ hay một con gấu hoang. Sấm chớp &
những khung cửa run rẩy, từ trên mái tôn
mưa ào ào trút.

nằm còng queo trong màn
cuộn mình trong tấm vải ướt, muối vương trên tóc
khi trời trong trở lại, sẽ có bầy đom đóm
và những vì sao, sáng hơn tất thảy
đôi lúc tôi ngắm chúng mà kinh hãi.
bao năm ánh sáng, nghĩ mà xem.

đốt hết thơ đi, em chỉ muốn anh
mùi anh, mưa
trên anh, miệng
muốt da anh.


Sonnet LXV

17.7.11

Pablo Neruda
transl. Stephen Tapscott


Matilde, where are you? Down here I noticed,
under my necktie and just above my heart,
a certain pang of grief between the ribs,
you were gone that quickly.

I needed the light of your energy,
I looked around, devouring hope.
I watched the void without you that is like a house,
nothing left but tragic windows.

Out of sheer taciturnity the ceiling listens
to the fall of the ancient leafless rain,
to feathers, to whatever the night imprisioned;
so I wait for you like a lonely house
till you will see me again and live in me.
Till then my windows ache.


Sonnet LXV
Pablo Neruda

Matilde, em ở đâu? Ở nơi đây,
phía dưới cà vạt và bên trên trái tim
cơn đau thắt lại giữa những giẻ xương sườn
em ra đi nhanh quá.

anh cần ánh sáng tỏa ra từ năng lượng của em
anh nhìn quanh, nuốt đi hy vọng
anh nhìn đăm đăm vào khoảng trống không em,
như căn nhà bị bỏ hoang
chẳng còn gì ngoài khung cửa sổ điêu tàn

Trong cõi lặng im, trần nhà lắng nghe
Tiếng rơi của những giọt mưa cổ xưa
trên những thân cây trụi lá
những chiếc lông chim
và bất cứ những gì đêm giam giữ;

và anh đợi chờ em như căn nhà cô đơn
cho tới khi em gặp lại anh và lại sống trong anh
Cho tới lúc đó
Những khung cửa sổ sẽ còn đau



Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này

I Wonder How Many People in This City
Leonard Cohen


I wonder how many people in this city
live in furnished rooms.
Late at night when I look out at the buildings
I swear I see a face in every window
looking back at me
and when I turn away
I wonder how many go back to their desks
and write this down.

Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này
Leonard Cohen

Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này
đang sống trong những căn phòng tươm tất.
Đêm muộn, tôi nhìn những tòa nhà
tôi thề là tôi thấy những khuôn mặt người
ở mọi ô cửa số
nhìn trở lại tôi
và khi tôi quay mặt đi
tôi tự hỏi có bao nhiêu người sẽ trở lại bàn ngồi
và viết ra điều này.



Mùa thu

13.9.10

Tôi đã để gia đình mình ly tán
Và những người thân thương nhất phải xa rời
Thêm lần nữa, nỗi cô đơn không tuổi
Phủ kín thiên nhiên và phủ kín tim người

Chỉ mái lều này che chở em và tôi;
Cánh rừng hoang vu chẳng một bóng người
Những con đường tàn tạ, như trong bài hát cũ
Cỏ mọc tràn, chê khuất những lối mòn

Ở nơi đây, chúng ta bên nhau
Ngắm nhìn ta hàng tường gỗ u sầu
Không hứa hẹn sẽ vượt qua trở ngại
Chúng ta đón cái chết điềm đạm, chẳng lo âu

Ngồi lúc một giờ, đứng lên đã là ba
Tôi đọc sách trong khi em đan áo
Bình minh tới, chúng ta đâu có biết
Những nụ hôn ngưng lại tự lúc nào

Kìa, những chiếc lá, ồn ào và dạn dĩ
Xào xạc áo em, phủ lấp thân em
Hãy rót đầy cốc, những đắng cay ngày cũ
Trút thêm vào những đau khổ hôm nay

Những vui sướng, hiến dâng và khát vọng
Chúng ta quăng mình vào tháng Chín mê say
Hãy giam mình bằng mùa thu xao xác
Hãy điên lên hay hãy thật lặng im

Em ngã vào tay anh dịu hiền
Chiếc áo lụa có tua phủ thân em
Em rũ bỏ áo xiêm
Như rừng thu rì rào trút lá

Em là diễm phúc của đường đời ô trọc
Khi cuộc đời tồi tệ hơn bệnh dịch khổ đau
Chỉ can đảm- cội nguồn cho cái đẹp
Và chính nó đưa mình đến với nhau


Cỏ

10.3.10

Hãy chất đống thân người ở Austerlitz và Waterloo
Xúc họ xuống và để tôi làm việc-
Tôi là cỏ; tôi che phủ hết.
Cứ chất đống họ ở Gettysburg
Cứ chất đống họ ở Ypres và Verdun.
Xúc họ xuống và để tôi làm việc.
Hai năm sau, mười năm sau, hành khách sẽ hỏi người soát vé:
Nơi đây là chốn nào?
Chúng ta giờ ở đâu?
Tôi là cỏ.
Cứ để tôi làm việc


Grass
By Carl Sandburg


Pile the bodies high at Austerlitz and Waterloo,
Shovel them under and let me work—
I am the grass; I cover all.
And pile them high at Gettysburg
And pile them high at Ypres and Verdun.
Shovel them under and let me work.
Two years, ten years, and passengers ask the conductor:
What place is this?
Where are we now?
I am the grass.
Let me work.

Dưới trăng trung thu

Dưới trăng trung thu
Khi dải bạc mềm
Óng ánh chảy
Trong vườn giữa đêm,
Cái chết, xám xịt và giễu cợt
Đến thì thào với em
Như một người bạn đẹp
Không lãng quên.

Dưới những bông hồng mùa hạ
Khi sắc tía ngát thơm
Giấu mình trong bóng tà
Bởi những chiếc lá dại đỏ,
Tình yêu, bằng đôi bàn tay bé nhỏ,
Đến chạm vào em
Mang theo mình ngàn ký ức,
Và hỏi em
Những câu hỏi đẹp đẽ,
Không thể trả lời


Under the harvest moon
Carl Sandburg


Under the harvest moon,
When the soft silver
Drips shimmering
Over the garden nights,
Death, the gray mocker,
Comes and whispers to you
As a beautiful friend
Who remembers.
Under the summer roses
When the flagrant crimson
Lurks in the dusk
Of the wild red leaves,
Love, with little hands,
Comes and touches you
With a thousand memories,
And asks you
Beautiful, unanswerable questions.

Tảng đá

6.3.10

Bước vào trong tảng đá
Tôi sẽ chọn như vậy
Hay để ai khác làm chim bồ câu
Hay nghiến xiết với răng nanh loài hổ
Tôi hạnh phúc được làm tảng đá.

Nhìn từ ngoài, tảng đá là câu đố:
Không ai biết cách trả lời.
Nhưng ở bên trong, nó mát mẻ và im ắng
Cả khi một con bò dẫm lên nó bằng toàn bộ sức nặng,
Cả khi một đứa trẻ ném nó xuống sông;
Tảng đá chìm, chậm rãi, an nhiên
Tới đáy dòng sông
Nơi lũ cá sẽ đến gõ lên mình nó
Và lắng nghe.

Tôi từng thấy ánh lửa bắn tóe
Khi hai tảng đá cọ vào nhau,
Nên có lẽ bên trong nó không tối;
Có thể trong đó
Một mặt trăng đang chiếu sáng
Từ đâu đó, như thể sau một quả đối-
Chỉ tạo đủ ánh sáng để phân biệt
Những dòng chữ kỳ lạ,
Và bản đồ bầu trời sao
Trên những bức tường bên trong.


Stone
By Charles Simic


Go inside a stone
That would be my way.
Let somebody else become a dove
Or gnash with a tiger’s tooth.
I am happy to be a stone.

From the outside the stone is a riddle:
No one knows how to answer it.
Yet within, it must be cool and quiet
Even though a cow steps on it full weight,
Even though a child throws it in a river;
The stone sinks, slow, unperturbed
To the river bottom
Where the fishes come to knock on it
And listen.

I have seen sparks fly out
When two stones are rubbed,
So perhaps it is not dark inside after all;
Perhaps there is a moon shining
From somewhere, as though behind a hill—
Just enough light to make out
The strange writings, the star-charts
On the inner walls.

Tấm thảm

Treo từ thiên đường tới trái đất
Trên đó là cây cối, thành phố, sông suối,
những chú lợn con và những mặt trăng.
Ở một góc
tuyết rơi trên mình chàng kỵ binh xông trận
ở góc khác,
những người phụ nữ đang trồng lúa.
Bạn cũng có thể thấy:
một con gà bị cáo tha đi,
đôi trai gái trần truồng trong đêm cưới
một cột khói,
người đàn bà mắt ác nhổ vào xô sữa
Có gì đằng sau đấy?
- Khoảng trống, rất nhiều khoảng trống không.
Và giờ ai đang nói?
- Một người ngủ dưới chiếc mũ của mình.
Điều gì sẽ đến khi anh ta thức giấc?
- Anh ta sẽ đến tiệm cắt tóc.
Họ sẽ cạo râu, mũi, tai và tóc cho anh
Và khiến anh giống tất cả những người khác.


Tapestry
By Charles Simic


It hangs from heaven to earth.
There are trees in it, cities, rivers,
small pigs and moons. In one corner
the snow falling over a charging cavalry,
in another women are planting rice.
You can also see:
a chicken carried off by a fox,
a naked couple on their wedding night,
a column of smoke,
an evil-eyed woman spitting into a pail of milk.
What is behind it?
—Space, plenty of empty space.
And who is talking now?
—A man asleep under his hat.
What happens when he wakes up?
—He’ll go into a barbershop.
They’ll shave his beard, nose, ears, and hair,
To make him look like everyone else.

Lời giải thích một phần

Hình như đã từ lâu
Người hầu bàn không nhận lệnh từ tôi.
Quán ăn nhỏ cáu bẩn,
Ngoài kia tuyết đương rơi.
Hình như mọi thứ đều tối hơn
Từ lần cuối tôi nghe tiếng cửa bếp
Đóng sau lưng.
Từ lần cuối tôi thấy
Ai đó bước trên đường.
Một cốc nước đá
Làm bạn bên tôi
Tại chiếc bàn tôi chọn cho mình
Khi bước vào trong.
Và khao khát
Khao khát tới vô cùng
Được lọt vào tai
Mẩu đổi thoại
Của những người đầu bếp.


The Partial Explanation
By Charles Simic

Seems like a long time
Since the waiter took my order.
Grimy little luncheonette,
The snow falling outside.
Seems like it has grown darker
Since I last heard the kitchen door
Behind my back
Since I last noticed
Anyone pass on the street.
A glass of ice-water
Keeps me company
At this table I chose myself
Upon entering.
And a longing,
Incredible longing
To eavesdrop
On the conversation
Of cooks.

Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?

26.2.10

Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?
Em đáng yêu và hiền dịu gấp vạn lần;
Gió tháng Năm rung giật những chồi hoa
Và mùa hạ vẫn luôn luôn quá ngắn

Có những hôm mặt trời như lửa cháy
Hoặc ủ ê lẩn khuất giữa bầy mây
Những gì đẹp đều biến mất, có ngày
Ngàn đời nay, tự nhiên hằng vậy.

Nhưng mùa hạ của em chẳng biết đến tàn phai
Nhan sắc em sẽ mãi mãi rạng ngời
Dẫu có ngày Tử thần vung lưỡi hái
Trong thơ anh, em còn mãi bên đời.

Chừng nào trên thế gian còn nhân loại
Thơ anh còn; em sẽ còn sống mãi



Shall I compare thee to a summer's day?
Shakespeare

Shall I compare thee to a summer's day?
Thou art more lovely and more temperate;
Rough winds do shake the darling buds of May,
And summer's lease hath all too short a date;

Sometime too hot the eye of heaven shines,
And often is his gold complexion dimm'd;
And every fair from fair sometime declines,
By chance or nature's changing course untrimm'd;

But thy eternal summer shall not fade,
Nor lose possession of that fair thou ow'st;
Nor shall Death brag thou wander'st in his shade,
When in eternal lines to time thou grow'st:
So long as men can breathe or eyes can see,
So long lives this, and this gives life to thee.

Bạn đường xa

7.12.09

có những lúc từ những khoảnh khắc giao ngày
tôi có thể nghe những tiếng chim của xứ sở khác
không phải cả bài mà chỉ một khúc ca ngắn
trong tiếng nhạc đôi khi vọng đến tai tôi
tôi dường như đã quên mất
hầu hết ngày hôm đấy
không đọng lại những gì để tôi nhớ
nhưng nhất định đôi mắt tôi lúc đó
biết rằng đó là hiện tại trong khi tôi nghĩ tới
một nơi nào khác mà không nhận ra
tiếng chim hót lúc đó vẫn ngân lên
cho dù tôi nhận thấy hay không
giờ đây tất cả lặng im
trong lúc tôi lắng nghe
và tiếng hót rời bỏ ngày
bay đi trước khi
nó lại có thể được nghe
ở một nơi nào phía trước
khi tôi đã quên mất


Far Company
By W. S. Merwin


At times now from some margin of the day
I can hear birds of another country
not the whole song but a brief phrase of it
out of a music that I may have heard
once in a moment I appear to have
forgotten for the most part that full day
no sight of which I can remember now
though it must have been where my eyes were then
that knew it as the present while I thought
of somewhere else without noticing that
singing when it was there and still went on
whether or not I noticed now it falls
silent when I listen and leaves the day
and flies before it to be heard again
somewhere ahead when I have forgotten

Nhớ



Có những sợi âm thanh cũ kỹ
cứ ngân lên
những câu thơ của Shakespeare
hay điệp khúc Mozard
chiếc gậy mỏng manh của ánh rạng đông
nối liền đêm tối
những con chim di trú bay qua
chót vót trong đêm
cách xa những bầy chim cổ xưa
cách xa thế giới
cách xa nhạc cụ


REMEMBERING

There are threads of old sound heard over and over
phrases of Shakespeare
or Mozart the slender

wands of the auroras
playing out from them

into dark time
the passing of a few

migrants high in the night
far from the ancient flocks

far from the rest of the words
far from the instruments


W.S. Merwin

Ánh sáng vang vọng

lúc bắt đầu biết đọc tôi tưởng tượng
những chiếc cầu có gì đó gắn với lũ chim
và với cái gì giống như là chuồng
nhưng tôi biết chúng không phải chuồng
chắc hẳn đó là mùa thu
với ánh sáng mờ mờ hắt lên từ những đường dây xe điện
và ánh lửa màu cam cháy sáng trong những bức tranh
còn bây giờ đang là mùa thu
những ngày trong ở một nơi gần với biển
ngọn gió nhỏ đánh hơi trên đám cỏ khô
mới ngày hôm qua cỏ vẫn còn xanh
bông ngô rỗng đứng run rẩy
và đám hoa dại bao phủ trên cánh đồng bỏ hoang
khắp xung quanh là những sắc màu
tôi ngắm nhìn
tất cả đều mang sắc đỏ
ngay cả những con suối rộng cũng mang trong mình sắc đỏ
đang là mùa di trú của chim
chúng bay suốt đêm
cảm thấy mặt đất đương chuyển mình dưới chân
và tôi thức dậy trong thành phố
lắng nghe tiếng lũ chim choi choi gọi bầy
thỉnh thoảng vang lên trước khi tôi ngủ
ở nơi xa kia phía dưới dòng sông
chúng tụ thành đàn cất tiếng hót vang tới biển
những chiếc cầu dài nhất dang rộng đôi cánh mỏng của chúng


ECHOING LIGHT

When I was beginning to read I imagined
that bridges had something to do with birds
and with what seemed to be cages but I knew
that they were not cages it must have been autumn
with the dusty light flashing from the streetcar wires
and those orange places on fire in the pictures
and now indeed it is autumn the clear
days not far from the sea with a small wind nosing
over dry grass that yesterday was green
the empty corn standing trembling and a down
of ghost flowers veiling the ignored fields
and everywhere the colors I cannot take
my eyes from all of them red even the wide streams
red it is the season of migrants
flying at night feeling the turning earth
beneath them and I woke in the city hearing
the call notes of the plover then again and
again before I slept and here far downriver
flocking together echoing close to the shore
the longest bridges have opened their slender wings

W.S. Merwin

Chuyến du hành của mưa

Tôi thức dậy trong bóng tối và nhớ
sáng nay tôi sẽ phải đi
chuyến hành trình chỉ riêng mình
tôi nằm nghe giờ khắc đen
trước lúc bình minh và em
đang ngủ cạnh tôi
trong khi quanh chúng ta những hàng cây đầy ắp đêm
tựa mình im lìm trong giấc mộng
nâng hai ta khi chúng mình đang ngủ
tôi tỉnh dậy và nghe thấy
những giọt mưa rơi từng hạt
chạm vào những chiếc lá vô hình
tôi không biết chúng bắt đầu lúc nào
nhưng đột nhiên không còn tiếng động nào
chỉ có tiếng mưa
và con suối dưới chân chúng ta chợt gầm lên
lao mình vào đêm


Rain Travel
By W.S. Merwin (1927- )


I wake in the dark and remember
it is the morning when I must start
by myself on the journey
I lie listening to the black hour
before dawn and you are
still asleep beside me while
around us the trees full of night lean
hushed in their dream that bears
us up asleep and awake then I hear
drops falling one by one into
the sightless leaves and I
do not know when they began but
all at once there is no sound but rain
and the stream below us roaring
away into the rushing darkness

Sonnet 30

30.7.09

Trong những lúc lặng im nghĩ ngợi
Tôi nhớ lại những ngày tháng xa xôi
Tôi buồn với những gì từng mong mỏi
Và tiếc cho những hoài phí trong đời.

Tôi rơi lệ, dẫu lệ chẳng quen rơi
Cho những bạn thân khuất núi lâu rồi
Tôi khóc cho tình yêu đã chết
Lòng xót thương những cảnh vật xa xôi.

Tôi đau đớn những niềm đau dĩ vãng
Thổn thức lòng những nỗi khổ từng qua
Tôi buồn thương những nỗi buồn năm tháng
Trả nợ nần cho những thứ đã xa

Nhưng nếu khi đấy nghĩ tới em thương mến
Mất mát rời tôi và nỗi đau cũng hết


Sonnet 30
William Shakespeare

When to the sessions of sweet silent thought
I summon up remembrance of things past,
I sigh the lack of many a thing I sought,
And with old woes new wail my dear time's waste:

Then can I drown an eye, unused to flow,
For precious friends hid in death's dateless night,
And weep afresh love's long since cancell'd woe,
And moan the expense of many a vanish'd sight:

Then can I grieve at grievances foregone,
And heavily from woe to woe tell o'er
The sad account of fore-bemoanèd moan,
Which I new pay as if not paid before.

But if the while I think on thee, dear friend,
All losses are restored and sorrows end.



 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger