Đêm

23.10.11

"Late Night"

Margaret Atwood

Late night and rain wakes me, a downpour,
wind thrashing in the leaves, huge
ears, huge feathers,
like some chased animal, a giant
dog or wild boar. Thunder & shivering
windows; from the tin roof
the rush of water.

I lie askew under the net,
tangled in damp cloth, salt in my hair.
When this clears there will be fireflies
& stars, brighter than anywhere,
which I could contemplate at times
of panic. Lightyears, think of it.

Screw poetry, it's you I want,
your taste, rain
on you, mouth on your skin.



Đêm

Đêm sâu và cơn mưa đánh thức tôi, mưa như trút nước,
gió quất vào cành lá, những chiếc tai lớn
những lông chim lớn
như một con vật bị săn đuổi, một con chó
khổng lồ hay một con gấu hoang. Sấm chớp &
những khung cửa run rẩy, từ trên mái tôn
mưa ào ào trút.

nằm còng queo trong màn
cuộn mình trong tấm vải ướt, muối vương trên tóc
khi trời trong trở lại, sẽ có bầy đom đóm
và những vì sao, sáng hơn tất thảy
đôi lúc tôi ngắm chúng mà kinh hãi.
bao năm ánh sáng, nghĩ mà xem.

đốt hết thơ đi, em chỉ muốn anh
mùi anh, mưa
trên anh, miệng
muốt da anh.


Sonnet LXV

17.7.11

Pablo Neruda
transl. Stephen Tapscott


Matilde, where are you? Down here I noticed,
under my necktie and just above my heart,
a certain pang of grief between the ribs,
you were gone that quickly.

I needed the light of your energy,
I looked around, devouring hope.
I watched the void without you that is like a house,
nothing left but tragic windows.

Out of sheer taciturnity the ceiling listens
to the fall of the ancient leafless rain,
to feathers, to whatever the night imprisioned;
so I wait for you like a lonely house
till you will see me again and live in me.
Till then my windows ache.


Sonnet LXV
Pablo Neruda

Matilde, em ở đâu? Ở nơi đây,
phía dưới cà vạt và bên trên trái tim
cơn đau thắt lại giữa những giẻ xương sườn
em ra đi nhanh quá.

anh cần ánh sáng tỏa ra từ năng lượng của em
anh nhìn quanh, nuốt đi hy vọng
anh nhìn đăm đăm vào khoảng trống không em,
như căn nhà bị bỏ hoang
chẳng còn gì ngoài khung cửa sổ điêu tàn

Trong cõi lặng im, trần nhà lắng nghe
Tiếng rơi của những giọt mưa cổ xưa
trên những thân cây trụi lá
những chiếc lông chim
và bất cứ những gì đêm giam giữ;

và anh đợi chờ em như căn nhà cô đơn
cho tới khi em gặp lại anh và lại sống trong anh
Cho tới lúc đó
Những khung cửa sổ sẽ còn đau



Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này

I Wonder How Many People in This City
Leonard Cohen


I wonder how many people in this city
live in furnished rooms.
Late at night when I look out at the buildings
I swear I see a face in every window
looking back at me
and when I turn away
I wonder how many go back to their desks
and write this down.

Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này
Leonard Cohen

Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này
đang sống trong những căn phòng tươm tất.
Đêm muộn, tôi nhìn những tòa nhà
tôi thề là tôi thấy những khuôn mặt người
ở mọi ô cửa số
nhìn trở lại tôi
và khi tôi quay mặt đi
tôi tự hỏi có bao nhiêu người sẽ trở lại bàn ngồi
và viết ra điều này.



Mùa thu

13.9.10

Tôi đã để gia đình mình ly tán
Và những người thân thương nhất phải xa rời
Thêm lần nữa, nỗi cô đơn không tuổi
Phủ kín thiên nhiên và phủ kín tim người

Chỉ mái lều này che chở em và tôi;
Cánh rừng hoang vu chẳng một bóng người
Những con đường tàn tạ, như trong bài hát cũ
Cỏ mọc tràn, chê khuất những lối mòn

Ở nơi đây, chúng ta bên nhau
Ngắm nhìn ta hàng tường gỗ u sầu
Không hứa hẹn sẽ vượt qua trở ngại
Chúng ta đón cái chết điềm đạm, chẳng lo âu

Ngồi lúc một giờ, đứng lên đã là ba
Tôi đọc sách trong khi em đan áo
Bình minh tới, chúng ta đâu có biết
Những nụ hôn ngưng lại tự lúc nào

Kìa, những chiếc lá, ồn ào và dạn dĩ
Xào xạc áo em, phủ lấp thân em
Hãy rót đầy cốc, những đắng cay ngày cũ
Trút thêm vào những đau khổ hôm nay

Những vui sướng, hiến dâng và khát vọng
Chúng ta quăng mình vào tháng Chín mê say
Hãy giam mình bằng mùa thu xao xác
Hãy điên lên hay hãy thật lặng im

Em ngã vào tay anh dịu hiền
Chiếc áo lụa có tua phủ thân em
Em rũ bỏ áo xiêm
Như rừng thu rì rào trút lá

Em là diễm phúc của đường đời ô trọc
Khi cuộc đời tồi tệ hơn bệnh dịch khổ đau
Chỉ can đảm- cội nguồn cho cái đẹp
Và chính nó đưa mình đến với nhau


Cỏ

10.3.10

Hãy chất đống thân người ở Austerlitz và Waterloo
Xúc họ xuống và để tôi làm việc-
Tôi là cỏ; tôi che phủ hết.
Cứ chất đống họ ở Gettysburg
Cứ chất đống họ ở Ypres và Verdun.
Xúc họ xuống và để tôi làm việc.
Hai năm sau, mười năm sau, hành khách sẽ hỏi người soát vé:
Nơi đây là chốn nào?
Chúng ta giờ ở đâu?
Tôi là cỏ.
Cứ để tôi làm việc


Grass
By Carl Sandburg


Pile the bodies high at Austerlitz and Waterloo,
Shovel them under and let me work—
I am the grass; I cover all.
And pile them high at Gettysburg
And pile them high at Ypres and Verdun.
Shovel them under and let me work.
Two years, ten years, and passengers ask the conductor:
What place is this?
Where are we now?
I am the grass.
Let me work.

Dưới trăng trung thu

Dưới trăng trung thu
Khi dải bạc mềm
Óng ánh chảy
Trong vườn giữa đêm,
Cái chết, xám xịt và giễu cợt
Đến thì thào với em
Như một người bạn đẹp
Không lãng quên.

Dưới những bông hồng mùa hạ
Khi sắc tía ngát thơm
Giấu mình trong bóng tà
Bởi những chiếc lá dại đỏ,
Tình yêu, bằng đôi bàn tay bé nhỏ,
Đến chạm vào em
Mang theo mình ngàn ký ức,
Và hỏi em
Những câu hỏi đẹp đẽ,
Không thể trả lời


Under the harvest moon
Carl Sandburg


Under the harvest moon,
When the soft silver
Drips shimmering
Over the garden nights,
Death, the gray mocker,
Comes and whispers to you
As a beautiful friend
Who remembers.
Under the summer roses
When the flagrant crimson
Lurks in the dusk
Of the wild red leaves,
Love, with little hands,
Comes and touches you
With a thousand memories,
And asks you
Beautiful, unanswerable questions.

Tảng đá

6.3.10

Bước vào trong tảng đá
Tôi sẽ chọn như vậy
Hay để ai khác làm chim bồ câu
Hay nghiến xiết với răng nanh loài hổ
Tôi hạnh phúc được làm tảng đá.

Nhìn từ ngoài, tảng đá là câu đố:
Không ai biết cách trả lời.
Nhưng ở bên trong, nó mát mẻ và im ắng
Cả khi một con bò dẫm lên nó bằng toàn bộ sức nặng,
Cả khi một đứa trẻ ném nó xuống sông;
Tảng đá chìm, chậm rãi, an nhiên
Tới đáy dòng sông
Nơi lũ cá sẽ đến gõ lên mình nó
Và lắng nghe.

Tôi từng thấy ánh lửa bắn tóe
Khi hai tảng đá cọ vào nhau,
Nên có lẽ bên trong nó không tối;
Có thể trong đó
Một mặt trăng đang chiếu sáng
Từ đâu đó, như thể sau một quả đối-
Chỉ tạo đủ ánh sáng để phân biệt
Những dòng chữ kỳ lạ,
Và bản đồ bầu trời sao
Trên những bức tường bên trong.


Stone
By Charles Simic


Go inside a stone
That would be my way.
Let somebody else become a dove
Or gnash with a tiger’s tooth.
I am happy to be a stone.

From the outside the stone is a riddle:
No one knows how to answer it.
Yet within, it must be cool and quiet
Even though a cow steps on it full weight,
Even though a child throws it in a river;
The stone sinks, slow, unperturbed
To the river bottom
Where the fishes come to knock on it
And listen.

I have seen sparks fly out
When two stones are rubbed,
So perhaps it is not dark inside after all;
Perhaps there is a moon shining
From somewhere, as though behind a hill—
Just enough light to make out
The strange writings, the star-charts
On the inner walls.

Tấm thảm

Treo từ thiên đường tới trái đất
Trên đó là cây cối, thành phố, sông suối,
những chú lợn con và những mặt trăng.
Ở một góc
tuyết rơi trên mình chàng kỵ binh xông trận
ở góc khác,
những người phụ nữ đang trồng lúa.
Bạn cũng có thể thấy:
một con gà bị cáo tha đi,
đôi trai gái trần truồng trong đêm cưới
một cột khói,
người đàn bà mắt ác nhổ vào xô sữa
Có gì đằng sau đấy?
- Khoảng trống, rất nhiều khoảng trống không.
Và giờ ai đang nói?
- Một người ngủ dưới chiếc mũ của mình.
Điều gì sẽ đến khi anh ta thức giấc?
- Anh ta sẽ đến tiệm cắt tóc.
Họ sẽ cạo râu, mũi, tai và tóc cho anh
Và khiến anh giống tất cả những người khác.


Tapestry
By Charles Simic


It hangs from heaven to earth.
There are trees in it, cities, rivers,
small pigs and moons. In one corner
the snow falling over a charging cavalry,
in another women are planting rice.
You can also see:
a chicken carried off by a fox,
a naked couple on their wedding night,
a column of smoke,
an evil-eyed woman spitting into a pail of milk.
What is behind it?
—Space, plenty of empty space.
And who is talking now?
—A man asleep under his hat.
What happens when he wakes up?
—He’ll go into a barbershop.
They’ll shave his beard, nose, ears, and hair,
To make him look like everyone else.

Lời giải thích một phần

Hình như đã từ lâu
Người hầu bàn không nhận lệnh từ tôi.
Quán ăn nhỏ cáu bẩn,
Ngoài kia tuyết đương rơi.
Hình như mọi thứ đều tối hơn
Từ lần cuối tôi nghe tiếng cửa bếp
Đóng sau lưng.
Từ lần cuối tôi thấy
Ai đó bước trên đường.
Một cốc nước đá
Làm bạn bên tôi
Tại chiếc bàn tôi chọn cho mình
Khi bước vào trong.
Và khao khát
Khao khát tới vô cùng
Được lọt vào tai
Mẩu đổi thoại
Của những người đầu bếp.


The Partial Explanation
By Charles Simic

Seems like a long time
Since the waiter took my order.
Grimy little luncheonette,
The snow falling outside.
Seems like it has grown darker
Since I last heard the kitchen door
Behind my back
Since I last noticed
Anyone pass on the street.
A glass of ice-water
Keeps me company
At this table I chose myself
Upon entering.
And a longing,
Incredible longing
To eavesdrop
On the conversation
Of cooks.

Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?

26.2.10

Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?
Em đáng yêu và hiền dịu gấp vạn lần;
Gió tháng Năm rung giật những chồi hoa
Và mùa hạ vẫn luôn luôn quá ngắn

Có những hôm mặt trời như lửa cháy
Hoặc ủ ê lẩn khuất giữa bầy mây
Những gì đẹp đều biến mất, có ngày
Ngàn đời nay, tự nhiên hằng vậy.

Nhưng mùa hạ của em chẳng biết đến tàn phai
Nhan sắc em sẽ mãi mãi rạng ngời
Dẫu có ngày Tử thần vung lưỡi hái
Trong thơ anh, em còn mãi bên đời.

Chừng nào trên thế gian còn nhân loại
Thơ anh còn; em sẽ còn sống mãi



Shall I compare thee to a summer's day?
Shakespeare

Shall I compare thee to a summer's day?
Thou art more lovely and more temperate;
Rough winds do shake the darling buds of May,
And summer's lease hath all too short a date;

Sometime too hot the eye of heaven shines,
And often is his gold complexion dimm'd;
And every fair from fair sometime declines,
By chance or nature's changing course untrimm'd;

But thy eternal summer shall not fade,
Nor lose possession of that fair thou ow'st;
Nor shall Death brag thou wander'st in his shade,
When in eternal lines to time thou grow'st:
So long as men can breathe or eyes can see,
So long lives this, and this gives life to thee.

Bạn đường xa

7.12.09

có những lúc từ những khoảnh khắc giao ngày
tôi có thể nghe những tiếng chim của xứ sở khác
không phải cả bài mà chỉ một khúc ca ngắn
trong tiếng nhạc đôi khi vọng đến tai tôi
tôi dường như đã quên mất
hầu hết ngày hôm đấy
không đọng lại những gì để tôi nhớ
nhưng nhất định đôi mắt tôi lúc đó
biết rằng đó là hiện tại trong khi tôi nghĩ tới
một nơi nào khác mà không nhận ra
tiếng chim hót lúc đó vẫn ngân lên
cho dù tôi nhận thấy hay không
giờ đây tất cả lặng im
trong lúc tôi lắng nghe
và tiếng hót rời bỏ ngày
bay đi trước khi
nó lại có thể được nghe
ở một nơi nào phía trước
khi tôi đã quên mất


Far Company
By W. S. Merwin


At times now from some margin of the day
I can hear birds of another country
not the whole song but a brief phrase of it
out of a music that I may have heard
once in a moment I appear to have
forgotten for the most part that full day
no sight of which I can remember now
though it must have been where my eyes were then
that knew it as the present while I thought
of somewhere else without noticing that
singing when it was there and still went on
whether or not I noticed now it falls
silent when I listen and leaves the day
and flies before it to be heard again
somewhere ahead when I have forgotten

Nhớ



Có những sợi âm thanh cũ kỹ
cứ ngân lên
những câu thơ của Shakespeare
hay điệp khúc Mozard
chiếc gậy mỏng manh của ánh rạng đông
nối liền đêm tối
những con chim di trú bay qua
chót vót trong đêm
cách xa những bầy chim cổ xưa
cách xa thế giới
cách xa nhạc cụ


REMEMBERING

There are threads of old sound heard over and over
phrases of Shakespeare
or Mozart the slender

wands of the auroras
playing out from them

into dark time
the passing of a few

migrants high in the night
far from the ancient flocks

far from the rest of the words
far from the instruments


W.S. Merwin

Ánh sáng vang vọng

lúc bắt đầu biết đọc tôi tưởng tượng
những chiếc cầu có gì đó gắn với lũ chim
và với cái gì giống như là chuồng
nhưng tôi biết chúng không phải chuồng
chắc hẳn đó là mùa thu
với ánh sáng mờ mờ hắt lên từ những đường dây xe điện
và ánh lửa màu cam cháy sáng trong những bức tranh
còn bây giờ đang là mùa thu
những ngày trong ở một nơi gần với biển
ngọn gió nhỏ đánh hơi trên đám cỏ khô
mới ngày hôm qua cỏ vẫn còn xanh
bông ngô rỗng đứng run rẩy
và đám hoa dại bao phủ trên cánh đồng bỏ hoang
khắp xung quanh là những sắc màu
tôi ngắm nhìn
tất cả đều mang sắc đỏ
ngay cả những con suối rộng cũng mang trong mình sắc đỏ
đang là mùa di trú của chim
chúng bay suốt đêm
cảm thấy mặt đất đương chuyển mình dưới chân
và tôi thức dậy trong thành phố
lắng nghe tiếng lũ chim choi choi gọi bầy
thỉnh thoảng vang lên trước khi tôi ngủ
ở nơi xa kia phía dưới dòng sông
chúng tụ thành đàn cất tiếng hót vang tới biển
những chiếc cầu dài nhất dang rộng đôi cánh mỏng của chúng


ECHOING LIGHT

When I was beginning to read I imagined
that bridges had something to do with birds
and with what seemed to be cages but I knew
that they were not cages it must have been autumn
with the dusty light flashing from the streetcar wires
and those orange places on fire in the pictures
and now indeed it is autumn the clear
days not far from the sea with a small wind nosing
over dry grass that yesterday was green
the empty corn standing trembling and a down
of ghost flowers veiling the ignored fields
and everywhere the colors I cannot take
my eyes from all of them red even the wide streams
red it is the season of migrants
flying at night feeling the turning earth
beneath them and I woke in the city hearing
the call notes of the plover then again and
again before I slept and here far downriver
flocking together echoing close to the shore
the longest bridges have opened their slender wings

W.S. Merwin

Chuyến du hành của mưa

Tôi thức dậy trong bóng tối và nhớ
sáng nay tôi sẽ phải đi
chuyến hành trình chỉ riêng mình
tôi nằm nghe giờ khắc đen
trước lúc bình minh và em
đang ngủ cạnh tôi
trong khi quanh chúng ta những hàng cây đầy ắp đêm
tựa mình im lìm trong giấc mộng
nâng hai ta khi chúng mình đang ngủ
tôi tỉnh dậy và nghe thấy
những giọt mưa rơi từng hạt
chạm vào những chiếc lá vô hình
tôi không biết chúng bắt đầu lúc nào
nhưng đột nhiên không còn tiếng động nào
chỉ có tiếng mưa
và con suối dưới chân chúng ta chợt gầm lên
lao mình vào đêm


Rain Travel
By W.S. Merwin (1927- )


I wake in the dark and remember
it is the morning when I must start
by myself on the journey
I lie listening to the black hour
before dawn and you are
still asleep beside me while
around us the trees full of night lean
hushed in their dream that bears
us up asleep and awake then I hear
drops falling one by one into
the sightless leaves and I
do not know when they began but
all at once there is no sound but rain
and the stream below us roaring
away into the rushing darkness

Sonnet 30

30.7.09

Trong những lúc lặng im nghĩ ngợi
Tôi nhớ lại những ngày tháng xa xôi
Tôi buồn với những gì từng mong mỏi
Và tiếc cho những hoài phí trong đời.

Tôi rơi lệ, dẫu lệ chẳng quen rơi
Cho những bạn thân khuất núi lâu rồi
Tôi khóc cho tình yêu đã chết
Lòng xót thương những cảnh vật xa xôi.

Tôi đau đớn những niềm đau dĩ vãng
Thổn thức lòng những nỗi khổ từng qua
Tôi buồn thương những nỗi buồn năm tháng
Trả nợ nần cho những thứ đã xa

Nhưng nếu khi đấy nghĩ tới em thương mến
Mất mát rời tôi và nỗi đau cũng hết


Sonnet 30
William Shakespeare

When to the sessions of sweet silent thought
I summon up remembrance of things past,
I sigh the lack of many a thing I sought,
And with old woes new wail my dear time's waste:

Then can I drown an eye, unused to flow,
For precious friends hid in death's dateless night,
And weep afresh love's long since cancell'd woe,
And moan the expense of many a vanish'd sight:

Then can I grieve at grievances foregone,
And heavily from woe to woe tell o'er
The sad account of fore-bemoanèd moan,
Which I new pay as if not paid before.

But if the while I think on thee, dear friend,
All losses are restored and sorrows end.



Thơ Tagore

28.4.09

Nếu em muốn
Anh sẽ ngừng bài hát của anh

Nếu điều đó khiến trái tim em rộn nhịp
Đôi mắt anh sẽ tránh nhìn mặt em

Nếu điều đó khiến bước chân em thảng thốt
Anh sẽ đứng sang bên, chọn đường khác cho mình.

Nếu trong vườn hoa, nó làm em bối rối
Anh sẽ rời xa khu vườn cô độc của em

Nếu vì nó mà mặt nước kia trào lên hoang dại
Anh sẽ không chèo thuyền mình bên cạnh bến bờ em


If you would have it so,
I will end my singing.
If it sets your heart aflutter,
I will take away my eyes from your face.
If it suddenly startles you in your walk,
I will step aside and take another path.
If it confuses you in your flower-weaving,
I will shun your lonely garden.
If it makes the water wanton and wild,
I will not row my boat by your bank.


***


Tình yêu ơi, trái tim anh ngày đêm mong gặp em
Bởi cuộc hẹn hò chính là cái chết
Nó sẽ cuốn phăng anh như một trận bão, lấy đi tất cả mọi thứ của anh
Đập vỡ giấc ngủ anh, cướp đoạt giấc mơ anh.
Lấy đi của anh thế giới.
Trong nỗi tuyệt vọng đó, trong tinh thần trần trụi vô cùng
Chúng ta hãy trở thành một, trong cái Đẹp vô ngần.
Ôi, nhưng ta mới hão huyền sao!
Còn có hy vọng nào cho sự hòa thành một, trừ với người, Thượng đế của tôi.

Love, my heart longs day and night for the meeting with you
-for the meeting that is all-devouring death.
Sweep me away like a storm; take everything I have;
break open my sleep and plunder my dreams. Rob me of my world.
In that devastation, in the utter nakedness of spirit, let us become one in beauty.
Alas for my vain desire! Where is this hope for union except in thee, my God?


***

Bình yên, hỡi trái tim, hãy để phút chia tay thật ngọt ngào
Để nó không phải là cái chết mà là hoàn tất
Để tình yêu tan vào ký ức, để nỗi đau hòa trong bài hát.
Để chuyến bay vượt bầu trời kết thúc
bằng đường chao lượn của cánh chim bay trên tổ.
Để làn hơi cuối cùng từ bàn tay em
dịu dàng như hoa của đêm.
Hãy đứng yên, hỡi Vẻ Đẹp Vô Cùng, dù chỉ trong khoảnh khắc,
nói lời cuối của mình trong im lặng.
Anh cúi đầu trước em
và giương cao ngọn đèn soi đường em bước.

Peace, my heart, let the time for the parting be sweet.
Let it not be a death but completeness.
Let love melt into memory and pain into songs.
Let the flight through the sky end in the folding of the wings over the nest.
Let the last touch of your hands be gentle like the flower of the night.
Stand still, O Beautiful End, for a moment, and say your last words in silence.
I bow to you and hold up my lamp to light you on your way.


***

Hãy kết thúc bài hát cuối cùng, rồi mình ra đi
Hãy quên đêm đi khi đêm đã xa.
Tôi gắng ôm ai trong hai cánh tay này?
Chẳng có ai giữ được giấc mơ.
Đôi cánh tay tôi khát khao ôm trống rỗng, nhấn nó vào tim mình
và nó khiến tim đau.

Then finish the last song and let us leave.
Forget this night when the night is no more.
Whom do I try to clasp in my arms? Dreams can never be made captive.
My eager hands press emptiness to my heart and it bruises my heart.


***

Tôi đã hái đóa hoa của người, ôi cuộc đời!
Tôi ôm nó vào tim và gai đâm tôi.
Khi ngày nhạt dần và đêm đến,
Bông hoa cũng héo tàn, chỉ còn lại nỗi đau.

Còn nhiều hoa sẽ đến với người, ngát thơm và kiêu hãnh, ôi cuộc đời!
Nhưng thời khắc hái hoa của tôi qua rồi
Và trong đêm đen, không còn nữa hoa hồng
Chỉ nỗi đau ở lại cùng tôi.

I have plucked your flower, O world!
I pressed it to my heart and the thorn pricked.
When the day waned and it darkened, I found that
the flower had faded, but the pain remained.

More flowers will come to you with perfume and pride, O world!
But my time for flower-gathering is over, and through the dark night
I have not my rose, only the pain remains.


***

Đừng giữ bí mật trái tim em, người bạn của anh!
Hãy nói với anh, chỉ với riêng anh điều bí mật
Em, người con gái với nụ cười dịu dàng đến vậy
Hãy thầm thì khe khẽ
Và trái tim anh sẽ lắng nghe, chẳng phải đôi tai.

Đêm sâu rồi, căn nhà im lặng, và giấc ngủ bao phủ những tổ chim
Hãy nói với anh, bằng những giọt nước mắt ngại ngần,
Bằng nụ cười ngập ngừng, bằng nỗi đớn đau và niềm hổ thẹn ngọt ngào
Hãy nói với anh bí mật trái tim em.

Do not keep to yourself the secret of your heart, my friend!
Say it to me, only to me in secret.
You who smile so gently, softly whisper, my heart will hear it, not my ears.

The night is deep, the house is silent, the birds' nests are shrouded with sleep.
Speak to me through hesitating tears, through faltering smiles,
through sweet shame and pain, the secret of your heart!

Quà tặng

17.3.09

Tôi nói ra từ đêm sâu tận cùng
Từ bóng tối tận cùng
Từ đêm sâu tận cùng, tôi nói.

Nếu anh đến nhà tôi, bạn hỡi
Hãy mang theo chiếc đèn lồng
Từ cửa sổ tôi có thể trông
Đám đông kia hân hoan trong ngõ hẻm


Gift

I speak out of the deep of night
out of the deep of darkness
and out of the deep of night I speak.

if you come to my house, friend
bring me a lamp and a window I can look through
at the crowd in the happy alley.

Gió sẽ đưa chúng tôi đi

Trong đêm nhỏ bé của tôi,
gió hẹn hò với những chiếc lá
trong đêm nhỏ bé của tôi
có nỗi đau tàn phá
hãy lắng tai
anh có nghe tiếng bóng đêm đang thổi?
tôi nhìn niềm hạnh phúc như một kẻ lạ đời
tôi nghiện ngập nỗi tuyệt vọng của riêng tôi

anh có nghe tiếng bóng đêm đang thổi?
có thứ gì đang đi giữa đêm
mặt trăng đỏ quạch bồn chồn
trên mái nhà
nơi luôn có nguy cơ đổ sụp,
những đám mây chờ đợi cơn mưa
như đoàn người đưa tang kẻ chết.

một khoảnh khắc
rồi hư vô
đêm run rẩy bên ngoài cửa sổ
và trái đất ngừng quay
có thứ gì không biết
đang nhìn anh, nhìn tôi.

anh, xanh mướt toàn thân
đôi tay anh như ký ức cháy bừng
đăt trên tay tôi, dịu dàng tha thiết
đôi môi anh ve vuốt môi tôi
như nhận ra ý nghĩa cuộc đời
rồi gió sẽ đưa chúng tôi đi
gió sẽ đưa chúng tôi đi



The Wind Will Take Us


In my small night, ah
the wind has a date with the leaves of the trees
in my small night there is agony of destruction
listen
do you hear the darkness blowing?
I look upon this bliss as a stranger
I am addicted to my despair.

listen do you hear the darkness blowing?
something is passing in the night
the moon is restless and red
and over this rooftop
where crumbling is a constant fear
clouds, like a procession of mourners
seem to be waiting for the moment of rain.
a moment
and then nothing
night shudders beyond this window
and the earth winds to a halt
beyond this window
something unknown is watching you and me.

O green from head to foot
place your hands like a burning memory
in my loving hands
give your lips to the caresses
of my loving lips
like the warm perception of being
the wind will take us
the wind will take us.

Cầu nguyện

24.11.08


Tôi không cầu nguyện cho hiểm nguy đừng đến
Nhưng cầu lòng dũng cảm khi đối mặt hiểm nguy.

Tôi không cầu mong nỗi đau câm nín
Nhưng mong mình can đảm chiến thắng nỗi đau.

Tôi không tìm kiếm đồng minh trên chiến trận cuộc đời
Nhưng tìm kiếm sức mạnh bản thân tôi.

Tôi không khao khát mình sẽ được ai cứu thoát
Nhưng hy vọng mình sẽ kiên nhẫn để giành lấy tự do.


Prayer

Let me not pray to be sheltered from dangers
but to be fearless in facing them.
Let me not beg for the stilling of my pain
but for the heart to conquer it.
Let me not look for allies in life's battlefield
but to my own strength.
Let me not crave in anxious fear to be saved
but hope for patience to win my freedom.


Trái tim cầu xin


Khi trái tim tôi cứng rắn và héo khô
Hãy đến bên tôi bằng mưa rào ân đức.

Khi cuộc đời đánh mất nét duyên
Hãy đến bên tôi bằng một bài ca bất chợt.

Khi công việc ầm ĩ khiến tôi câm điếc,
Hãy đến bên tôi bằng nghỉ ngơi và bình yên.

Khi ở góc tối, trái tim tôi quỳ gối cầu xin,
Hãy mở cảnh cửa và đến bên tôi bằng nghi thức của bậc đế vương.

Khi ham muốn làm mờ trí óc tôi, với bao ảo tưởng và bụi bặm,
Hỡi đấng thiêng liêng,
Xin hãy đến bên tôi bằng ánh sáng và sấm sét của Người


Beggarly Heart

When the heart is hard and parched up,
come upon me with a shower of mercy.

When grace is lost from life,
come with a burst of song.

When tumultuous work raises its din on all sides shutting me out from
beyond, come to me, my lord of silence, with thy peace and rest.

When my beggarly heart sits crouched, shut up in a corner,
break open the door, my king, and come with the ceremony of a king.

When desire blinds the mind with delusion and dust, O thou holy one,
thou wakeful, come with thy light and thy thunder

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger