24.9.08

Rumi (Mowlana Jalaladdun Rumi) 1207-1273, nhà thơ và nhà thần học người Ba Tư. Thơ ông đã được dịch ra hầu hết các tiếng trên thế giới.




Nơi tất cả đều là âm nhạc

Đừng lo lắng để dành những bài hát!
Nếu có nhạc cụ nào đó của chúng ta đứt gãy
Sẽ chẳng sao.

Chúng ta đang ở một chỗ
Nơi tất cả đều là âm nhạc.

Tiếng bập bùng của cây đàn, và nốt nhạc từ thanh sáo
Bay cao trong không gian
Và ngay cả nếu như cây đàn hạc của toàn thế giới bốc cháy,
Sẽ vẫn còn âm nhạc từ những nhạc cụ vô hình.

Mặc cho cây nến lấp lóe và lụi tàn.
Chúng ta vẫn còn viên đá lửa, và một đốm lửa.

Bọt biển đang hát.
Những cử động dịu dàng của ngọc trai
ở đâu đó trên thềm biển mênh mông.

Những bài thơ vươn lên
Như bụi nước
Như rìa những thanh củi
Trôi giạt dọc bờ biển, mỏi mong!

Chúng mọc lên
Từ chiếc rễ chậm rãi và mạnh mẽ,
Nhưng chúng ta không thể thấy.

Hãy ngừng lại ngôn từ.
Hãy mở ra khung cửa sổ ở chính giữa ngực bạn,
Và để những tinh thần tự do bay đến, bay đi.


Where Everything Is Music

Don't worry about saving these songs!
And if one of our instruments breaks,
it doesn't matter.

We have fallen into the place
where everything is music.

The strumming and the flute notes
rise into the atmosphere,
and even if the whole world's harp
should burn up, there will still be
hidden instruments playing.

So the candle flickers and goes out.
We have a piece of flint, and a spark.

This singing art is sea foam.
The graceful movements come from a pearl
somewhere on the ocean floor.

Poems reach up like spindrift and the edge
of driftwood along the beach, wanting!

They derive
from a slow and powerful root
that we can't see.

Stop the words now.
Open the window in the center of your chest,
and let the spirits fly in and out.

Điều đó không giúp có được người


Lý trí nói
Tôi sẽ có được người bằng hùng biện

Tình yêu nói,
Tôi sẽ có được người bằng lặng im

Tâm hồn nói,

Làm sao tôi có được người

Khi tất cả những gì tôi có đều đã thuộc về người?.

Người không ham muốn, người không lo lắng,
Người không tìm kiếm niết bàn—
Làm sao tôi có được người
Dẫu bằng rượu hay vàng?

Người không bị ràng buộc bởi cảm giác--
Làm sao tôi có được người
Dẫu có cả nước Trung Hoa đầy ắp kho tàng

Người là thiên thần
Dù người xuất hiện dưới hình dạng con người.
Ngay cả thiên thần cũng không dám bay khi người đang ở đấy.
Làm sao tôi có được người
Dẫu có khoác đôi cánh thánh thần?

Người bay bằng đôi cánh Thượng Đế
Thực phẩm của người là ánh sáng thuần khiết—
Làm sao tôi có được người
Bằng những mẩu bánh mỳ?

Người không phải thương nhân-
Làm sao tôi có được người
Bằng những dự định kiếm nhiều lợi nhuận?

Người không mù lòa, không dễ dàng lừa gạt-
Làm sao tôi có được người
Bằng cách giả như mình ốm nặng?

Tôi sẽ điên mất, tôi sẽ dứt tóc tôi
Sẽ chà mặt mình trong bụi bặm
Nhưng làm vậy có thể có người chăng?

Người nhìn thấy hết mọi thứ-
Làm sao tôi có thể lừa dối?

Người không tìm kiếm danh vọng
Không phải vị đế vương nghiện ngập lời tụng ca của lũ thi nhân-
Làm sao tôi có được người
Bằng những vần thơ bay bổng?

Vinh quang từ hình dáng không ai thấy của người
Tràn lấp toàn vũ trụ
Làm sao tôi có được người
Bằng những hứa hẹn thiên đàng?

Tôi có thể lấp mặt đất bằng hoa hồng,
Tôi có thể phủ đại dương bằng nước mắt,
Tôi có thể lay bầu trời bằng những lời ca tụng—
Nhưng chúng không giúp được tôi có người.

Chỉ có một cách duy nhất để có được người,
Người Yêu Dấu của tôi—
Trở thành của người.


This Will Not Win Him

Reason says,
I will win him with my eloquence.

Love says,
I will win him with my silence.

Soul says,
How can I ever win him
When all I have is already his?

He does not want, he does not worry,
He does not seek a sublime state of euphoria -
How then can I win him
With sweet wine or gold? . . .

He is not bound by the senses -
How then can I win him
With all the riches of China?

He is an angel,
Though he appears in the form of a man.
Even angels cannot fly in his presence -
How then can I win him
By assuming a heavenly form?

He flies on the wings of God,
His food is pure light -
How then can I win him
With a loaf of baked bread?

He is neither a merchant, nor a tradesman -
How then can I win him
With a plan of great profit?

He is not blind, nor easily fooled -
How then can I win him
By lying in bed as if gravely ill?

I will go mad, pull out my hair,
Grind my face in the dirt -
How will this win him?

He sees everything -
how can I ever fool him?

He is not a seeker of fame,
A prince addicted to the praise of poets -
How then can I win him
With flowing rhymes and poetic verses?

The glory of his unseen form
Fills the whole universe
How then can I win him
With a mere promise of paradise?

I may cover the earth with roses,
I may fill the ocean with tears,
I may shake the heavens with praises -
none of this will win him.

There is only one way to win him,
this Beloved of mine -

Become his.

Chóng mặt ngày xuân


Ngày hôm nay, giống như những ngày khác,
Chúng ta thức dậy, trống rỗng và sợ hãi.
Đừng mở cửa tới phòng làm việc và đọc sách.
Hãy cầm lấy một nhạc cụ.
Hãy để cái đẹp chúng ta yêu trở thành hành động của chúng ta.
Có hàng trăm cách để mình quỳ xuống và hôn lên mặt đất.

Gió ban mai nói với em điều bí mật.
Đừng ngủ tiếp.
Em hãy cầu điều gì em thực sự mong.
Đừng ngủ tiếp.
Mọi người đang đi lại trên ngưỡng cửa
Nơi hai thế giới chạm nhau.
Khung cửa tròn và mở rộng.
Đừng ngủ tiếp.

Anh muốn được hôn em.
Và cái giá của nụ hôn là cuộc đời em.
Giờ đây, niềm âu yếm đang chạy đến với đời anh,
Và nó hô lớn, thật hời, hãy mua đi.

Ánh sáng ngày, có vô số vòng tròn những hạt sáng nhỏ xíu đang nhảy múa
Và nó đang xoay tròn, tâm hồn của chúng ta,
Đang nhảy cùng em, không có chân, chúng nhảy.
Em có nhìn thấy chúng khi anh thì thầm vào tai em?

Cả ngày và cả đêm, âm nhạc.
Bài hát của cây sậy,
Lặng lẽ, sáng trong.
Nếu nó phai mờ,
chúng ta cũng sẽ phai mờ.


Spring Giddiness

Today, like every other day, we wake up empty
and frightened. Don't open the door to the study
and begin reading. Take down a musical instrument.
Let the beauty we love be what we do.
There are hundreds of ways to kneel and kiss the ground.

The breeze at dawn has secrets to tell you.
Don't go back to sleep.
You must ask for what you really want.
Don't go back to sleep.
People are going back and forth across the doorsill
where the two worlds touch.
The door is round and open.
Don't go back to sleep.

I would love to kiss you.
The price of kissing is your life.
Now my loving is running toward my life shouting,
What a bargain, let's buy it.

Daylight, full of small dancing particles
and the one great turning, our souls
are dancing with you, without feet, they dance.
Can you see them when I whisper in your ear?

All day and night, music,
a quiet, bright
reedsong. If it
fades, we fade.

Sonnet 66

17.9.08


Đau buồn mọi sự, tôi cầu mong cái chết
Khi Nhân Tài chịu đói khát, cơ cầu
Khi Vô Dụng hân hoan trong hạnh phúc
Khi Lòng Tin bị lừa dối đớn đau

Khi Vinh Dự trao cho kẻ cúi luồn
Khi Đức Hạnh bị chà lên, ô nhục
Khi Hoàn Hảo chịu khó nhọc, đau buồn
Khi Sức Mạnh bị cụt què, gãy gục

Khi Uy Quyền buộc Nghệ Thuật nín câm
Khi Ngu Dốt kiểm soát Tài Năng
Khi Sự Thật bị cho là Ngu Đần
Khi Cái Thiện nô lệ cho Cái Ác

Đau buồn mọi sự, tôi muốn bỏ cuộc đời
Nhưng sợ khi đấy, em còn một mình thôi.
Sonnet 66

Shakespeare.

1
Tir'd with all these, for restful death I cry
As to behold Desert a beggar born
And Needy Nothing trimm'd in jollity
And Purest Faith unhappily forsworn

2.

And Guilded Honour shamefully misplac'd
And Maiden Virtue rudely strumpeted
And Right Perfection wrongfully disgrac'd
And Strength by Limping Sway disabled

3.

And Art made tongue-tied by Authority
And Folly Doctor-like controlling Skill
And Simple Truth miscalled Simplicity
And Captive Good attending Captain Ill

4.
Tir'd with all these, from these would I be gone
Save that to die I leave my love alone!

Ba cô gái

15.9.08

Tôi hôn ba cô gái khi từ biệt
Dưới bóng cây thủy tùng
Một người đứng và nói:
“Nếu anh quên em,
Em sẽ không nhỏ lệ!”

Người thứ hai tựa bậc cửa
Chiếc bình dựa bên vai
Nàng bảo tôi:
“Tạm biệt anh! Hãy mau trở lại”
Người thứ ba chỉ biết đứng, thở dài

Người thứ nhất, tôi mau chóng quên
Dưới bầu trời hoàng hôn rạn vỡ
Người thứ hai tôi không còn nhớ
Ngày thứ hai khi mặt trời lên rạng rỡ.

Tôi thúc ngựa vượt bao ngả đường
Giục Thời Gian chạy nhanh hơn
Bởi tâm hồn luôn bị giày vò
Người thứ ba và nỗi nhớ.

Nàng thứ nhất, kẻ khôn ngoan, đứng trên mái
Nhìn ngựa tôi phi tới.
Nàng thứ hai với nụ cười hiền dịu
Trao tôi nước lấy từ khe suối.

Nhưng nàng thứ ba, tôi không thấy
Hình bóng nàng ở đâu đây
Người con gái trong những giấc mơ
Nàng thứ ba tôi hôn khi từ biệt


Three Women – by Rasul Gamzatov

I kissed three women when I left.
Beneath a spreading yew
One stood and said:
«If you forget,
I’ll shed no tear for you!»

The second in the doorway held
A pitcher at her side
And bid me:
«Hurry back! Farewell!»
The third just stood and sighed.

The first I speedily forgot
Beneath the glowing skies.
The second I remembered not
Beyond the second rise.

I rode and strode by many a road
And sluggish Time I spurred,
For always I was haunted by
Remembrance of the third.

The first, the shrew, was on the roof
To watch me gallop in.
The second, suave and smiling, gave
Me water from the spring.

The third was nowhere to be seen,
Her presence there I missed.
And that’s the woman whom I dream
About—the third I kissed.

Nhạc thính phòng II

12.9.08


Ánh hoàng hôn chuyển từ màu tím
Sang màu xanh mỗi lúc một đậm hơn
Ngọn đèn tỏa ánh sáng mờ xanh nhạt
Xuống hàng cây trên đại lộ chiều hôm

Cây dương cầm cũ kỹ ngân giữa không gian
Giai điệu bình yên, vui tươi, chậm rãi;
Cô gái cúi đầu trên những phím đàn vàng
Mái đầu nàng vẫn thường như vậy.

Những ý nghĩ thẹn thùng, đôi mắt mở to
Và đôi tay lang thang trên những phím đàn
Ánh hoàng hôn ngày một thẫm hơn
Bên những tia sáng tím

Chamber music II

The twilight turns from amethyst
To deep and deeper blue,
The lamp fills with a pale green glow
The trees of the avenue.

The old piano plays an air,
Sedate and slow and gay;
She bends upon the yellow keys,
Her head inclines this way.

Shy thoughts and grave wide eyes and hands
That wander as they list --
The twilight turns to darker blue
With lights of amethyst.

Nhạc thính phòng V


Tựa mình bên cửa sổ
Tóc vàng,
Tôi nghe em hát
Không khí vui tươi.

Sách tôi khép lại
Tôi không đọc nữa
Chỉ ngắm ánh lửa
Nhảy trên sàn nhà.

Tôi bỏ sách lại.
Tôi bỏ căn phòng
Để nghe em hát
Vượt sầu mênh mông

Em hát, và em hát
Không khí chợt vui tươi
Tựa mình bên cửa sổ
Tóc vàng ơi.


Chamber music V

Lean out of the window,
Goldenhair,
I hear you singing
A merry air.

My book was closed,
I read no more,
Watching the fire dance
On the floor.

I have left my book,
I have left my room,
For I heard you singing
Through the gloom.

Singing and singing
A merry air,
Lean out of the window,
Goldenhair.


Cô gái dịu hiền, xin em đừng hát


Cô gái dịu hiền, xin em đừng hát
Những bài ca buồn về tình yêu đã chết;
Em hãy gạt nỗi buồn và em hãy hát
Rằng tình yêu dẫu mất vẫn đủ đầy.

Em hãy hát về những giấc ngủ triền miên
Của những kẻ tình nhân nay thành người thiên cổ
Về những mối tình giờ ngủ yên trong mộ:
Tình yêu mệt mỏi rồi.


Gentle Lady, Do Not Sing


Gentle lady, do not sing
Sad songs about the end of love;
Lay aside sadness and sing
How love that passes is enough.

Sing about the long deep sleep
Of lovers that are dead, and how
In the grave all love shall sleep:
Love is aweary now


Tự phân tích

11.9.08

Nhà thơ là kẻ giả mạo
Và thành công trong việc làm đấy
Thậm chí hắn còn giả nỗi đau
Của nỗi đau hắn thực sự cảm thấy.

Và những người đọc tác phẩm của nhà thơ
Sẽ cảm thấy trong những trang giấy
Không phải nỗi đau nhân đôi của nhà thơ
Mà một nỗi đau chẳng phải là của họ.

Và trên đường ray chạy vòng
Một con tàu di chuyển vòng quanh
Khiến trí óc phải lầm đường, lạc lối
Trái tim là tên con tàu đấy

Nếu đôi khi tôi nói những bông hoa mỉm cười

Nếu đôi khi tôi nói những bông hoa mỉm cười
Nếu tôi nói những dòng sông hát thành lời,
Thì không phải tôi nghĩ có nụ cười ở trong hoa
Và những bài hát trên dòng sông nước chảy…
Đó là để tôi giúp những người khốn khổ
Cảm được sự tồn tại thực của hoa và của sông.

Bởi vì tôi viết chúng cho họ đọc,
Đôi lúc tôi hạ mình
Cho ngang bằng những giác quan của họ…
Điều đó không hay, nhưng tôi có lý do,
Bởi lẽ tôi đã nhận cho mình vai trò đáng sợ,
Người diễn giải Tự nhiên,
Và bởi lẽ có những người không hiểu ngôn ngữ của Tự nhiên,
Cái thực ra không là ngôn ngữ.

Không có ai yêu tôi

Không có ai yêu tôi
Từ từ đã, có người đấy chứ;
Nhưng thật khó để biết chắc
Về những thứ bạn chẳng tin vào.

Đó không phải bởi thiếu lòng tin
Nhưng tôi không tin, bởi tôi biết rõ
Tôi dễ mến. Nhưng tôi có bản tính
Không tin gì và chẳng thể đổi thay.

Chẳng có ai yêu tôi.
Để bài thơ này tồn tại
Tôi không có cách nào
Ngoài hứng chịu nỗi đau.

Thật buồn khi chẳng được yêu!
Trái tim tôi khổ đau, hoang phế!
Vân vân, và đó là kết thúc
Của bài thơ tôi vừa mới nghĩ ra.

Tôi cảm thấy gì thì lại là chuyện khác…

Hoa diên vĩ dại

7.9.08

Thơ Louise Glück, nhà thơ Mỹ đương đại, từng được nhiều giải thưởng lớn nhất của văn học Mỹ.

Hoa diên vĩ dại

Louise Glück

Ở tận cùng nỗi đau của tôi,
có một cánh cửa.

Hãy lắng nghe tôi: nơi đấy em gọi là cái chết,
tôi còn nhớ.

Trên đầu, tiếng động, những cành cây thông dịch chuyển.
Và không gì hết. Mặt trời ảm đạm
rung rinh trên mặt đất khô cong.

Thật hãi hùng khi còn sống sót
trong lúc nhận thức
chôn vùi dưới đất đen

Và rồi tất cả kết thúc: điều em hằng sợ,
trở thành linh hồn và không thể cất lời,
kết thúc đột ngột,
Mặt đất cứng uốn cong mình đôi chút.
Và cái gì đó- tôi đoán là những con chim
Vút bay lên từ những bụi cây lúp xúp

Em không thể nhớ
những lối đi từ thế giới khác.
Tôi sẽ nói với em nếu như tôi lại có thể nói:
Bất cứ thứ gì từ hư không trở lại
đều trở lại mong tìm kiếm một giọng nói:

Từ giữa cuộc đời tôi hiện lên
một suối nguồn vĩ đại,
những bóng tối xanh biếc
chìm lẫn nước biển xanh trong.


The Wild Iris

By Louise Glück

At the end of my suffering
there was a door.

Hear me out: that which you call death
I remember.

Overhead, noises, branches of the pine shifting.
Then nothing. The weak sun
flickered over the dry surface.

It is terrible to survive
as consciousness
buried in the dark earth.

Then it was over: that which you fear, being
a soul and unable
to speak, ending abruptly, the stiff earth
bending a little. And what I took to be
birds darting in low shrubs.

You who do not remember
passage from the other world
I tell you I could speak again: whatever
returns from oblivion returns
to find a voice:

from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure sea water.

Trước cơn bão


Ngày mai mưa, nhưng đêm nay bầu trời trong sáng, những vì sao rạng rỡ.
Dù thế, cơn mưa đang đến,
có lẽ đủ để cuốn trôi những hạt giống.
Gió từ biển đẩy đi những đám mây;
trước khi em thấy chúng, em cảm thấy gió.
Mình hãy nhìn xuống cánh đồng,
trước khi nó chìm trong nước lũ.

Đêm trăng tròn. Ngày hôm qua, một con cừu lọt vào rừng,
và không phải một con cừu bình thường—đó là một con cừu đực, là tất cả tương lai.
Nếu chúng ta thấy lại nó, chúng ta sẽ nhìn thấy xương của nó.

Ngọn cỏ khẽ rùng mình; có lẽ có cơn gió nào đang đi xuyên qua nó.
Và những chiếc lá non trên cây ô-liu cũng rùng mình như vậy.
Những con chuột trên cánh đồng. Nơi lũ cáo đi săn,
ngày mai sẽ có máu vương trên lá cỏ.
Nhưng cơn bão- cơn bão sẽ rửa sạch.

Trong khung cửa sổ, một cậu bé đang ngồi.
Cậu phải đi ngủ- nhưng theo cậu, thế là quá sớm.
Và cậu ngồi bên cửa sổ-
Mọi thứ đều tĩnh tại giờ này.
Nơi em đang ở là nơi em sẽ ngủ, nơi em sẽ thức dậy buổi sáng,
Ngọn núi sừng sững như cây hải đăng, để nhắc cho đêm là đất đai còn tồn tại,
và không thể bị lãng quên.

Trên mặt biển, các đám mây tụ lại khi gió nổi,
rồi gió gỡ chúng ra, trao cho chúng một mục đích.

Ngày mai, bình minh sẽ không đến.
Bầu trời sẽ không trở lại như bầu trời ban ngày, sẽ vẫn là đêm,
chỉ có những vì sao sẽ nhạt nhòa và biến mất khi cơn bão đến,
có lẽ chúng chỉ có mười tiếng để ở bên nhau.
Nhưng một thế giới như trước sẽ không thể nào trở lại.

Những ánh đèn từ những ngôi nhà trong làng mờ dần,
ngọn núi tỏa sáng trong bóng tối với ánh đèn được phản chiếu.

Không âm thanh. Chỉ có những con mèo xô đẩy nhau trên lối đi.
Chúng ngửi thấy mùi của gió: đã tới lúc cho ra đời những con mèo mới.
Sau đấy, chúng sẽ vơ vẩn đi trên đường phố, nhưng mùi của gió sẽ đi theo chúng.
Và cũng như vậy trên những cánh đồng, bối rối bởi mùi của máu,
dù lúc này mới chỉ có gió nổi; những ngôi sao biến cánh đồng thành màu bạc.

Nơi đây xa biển cả, nhưng chúng ta vẫn biết các dấu hiệu này.
Đêm là cuốn sách mở.
Nhưng thế giới ngoài đêm vẫn là điều bí mật.


Before the Storm

by Louise Glück

Rain tomorrow, but tonight the sky is clear, the stars shine.
Still, the rain’s coming,
maybe enough to drown the seeds.
There’s a wind from the sea pushing the clouds;
before you see them, you feel the wind.
Better look at the fields now,
see how they look before they’re flooded.

A full moon. Yesterday a sheep escaped into the woods,
and not just any sheep—the ram, the whole future.
If we see him again, we’ll see his bones.

The grass shudders a little; maybe the wind passed through it.
And the new leaves of the olives shudder in the same way.
Mice in the fields. Where the fox hunts,
tomorrow there’ll be blood in the grass.
But the storm—the storm will wash it away.

In one window, there’s a boy sitting.
He’s been sent to bed—too early,
in his opinion. So he sits at the window—

Everything is settled now.
Where you are now is where you’ll sleep, where you’ll wake up in the morning.
The mountain stands like a beacon, to remind the night that the earth exists,
that it mustn’t be forgotten.

Above the sea, the clouds form as the wind rises,
dispersing them, giving them a sense of purpose.

Tomorrow the dawn won’t come.
The sky won’t go back to being the sky of day; it will go on as night,
except the stars will fade and vanish as the storm arrives,
lasting perhaps ten hours all together.
But the world as it was cannot return.

One by one, the lights of the village houses dim
and the mountain shines in the darkness with reflected light.

No sound. Only cats scuffling in doorways.
They smell the wind: time to make more cats.
Later, they prowl the streets, but the smell of the wind stalks them.
It’s the same in the fields, confused by the smell of blood,
though for now only the wind rises; stars turn the field silver.

This far from the sea and still we know these signs.
The night is an open book.
But the world beyond the night remains a mystery.

Hôn nhân


Cả tuần, họ lại ra biển
và âm thanh của biển phủ màu lên mọi vật.
Bầu trời xanh lấp tràn khung cửa sổ.
Nhưng tiếng động duy nhất là tiếng sóng vỗ bờ-
giận dữ. Giận dữ vì gì đó. Vì điều gì đó
khiến anh ngoảnh mặt đi. Giận dữ, dù anh không bao giờ đánh nàng,
và có thể chưa bao giờ anh nói đến.

Và nàng phải tự tìm câu trả lời theo một cách khác,
từ biển, có thể, hoặc từ những đám mây xám bất chợt
hiện bên trên. Mùi của biển ở trong chăn đệm,
mùi của nắng và gió, mùi khách sạn, dịu ngọt và tươi mới
bởi họ thay chúng mỗi ngày.

Không bao giờ anh nói. Từ ngữ, với anh, là để thỏa thuận, để làm ăn.
Không bao giờ cho giận dữ, không bao giờ cho trìu mến.

Nàng vuốt ve lưng anh. Nàng vùi mặt mình lên đấy,
như thể đang vùi mặt mình lên một bức tường.

Và im lặng giữa họ cổ xưa: nó nói
có những biên giới.

Anh không ngủ, cũng không vờ đang ngủ.
Hơi thở anh không đều đặn: anh hít vào lưỡng lự;
anh không muốn cam kết mình với cuộc sống.
Và anh thở ra nhanh, như vị vua xua đuổi tên hầu.

Ở phía dưới im lặng, tiếng biển,
sự dữ dội của biển lan đi khắp nơi, không kết thúc, không kết thúc,
hơi thở của anh đẩy đi những ngọn sóng-

Nhưng nàng biết nàng là ai và nàng biết điều mình muốn.
Chừng nào điều đó đúng, một cái gì tự nhiên như vậy không thể khiến nàng đau.


Marriage
by Louise Glück

All week they’ve been by the sea again
and the sound of the sea colors everything.
Blue sky fills the window.
But the only sound is the sound of the waves pounding the shore—
angry. Angry at something. Whatever it is
must be why he’s turned away. Angry, though he’d never hit her,
never say a word, probably.

So it’s up to her to get the answer some other way,
from the sea, maybe, or the gray clouds suddenly
rising above it. The smell of the sea is in the sheets,
the smell of sun and wind, the hotel smell, fresh and sweet
because they’re changed every day.

He never uses words. Words, for him, are for making arrangements,
for doing business. Never for anger, never for tenderness.

She strokes his back. She puts her face up against it,
even though it’s like putting your face against a wall.

And the silence between them is ancient: it says
these are the boundaries.

He isn’t sleeping, not even pretending to sleep.
His breathing’s not regular: he breathes in with reluctance;
he doesn’t want to commit himself to being alive.
And he breathes out fast, like a king banishing a servant.

Beneath the silence, the sound of the sea,
the sea’s violence spreading everywhere, not finished, not finished,
his breath driving the waves—

But she knows who she is and she knows what she wants.
As long as that’s true, something so natural can’t hurt her.

Mùa thu

3.9.08

Georg Trakl (1887-1914) là một trong các nhà thơ nổi tiếng nhất của Áo. Thơ Trakl nhiều tính biểu tượng và ông được coi là ngọn cờ đầu của chủ nghĩa biểu hiện ở Áo-Đức. Ông làm quân y trong chiến tranh thế giới thứ nhất và tự tử vì trầm cảm khi phải chứng kiến những rùng rợn của chiến tranh. Thơ Trakl giàu hình ảnh và thường có một sự ám ảnh về cái chết hay sự mục ruỗng.

Mùa thu

Hoa hướng dương tỏa sáng cạnh hàng rào
Những người bệnh ngồi im sưởi nắng
Trên cánh đồng, thôn nữ cất tiếng ca
Hòa với tiếng chuông vang lên từ tu viện
Lũ chim kể ta nghe những câu chuyện
Hòa với tiếng chuông vang lên từ tu viện

Từ góc sân, cây vĩ cầm khe khẽ hát
Ngày hôm nay là ngày trộn rượu vang
Bóng người xuất hiện êm ả, rộn ràng
Ngày hôm nay là ngày trộn rượu vang
Hầm mộ người chết cánh cửa mở toang
Và tô trên đấy là màu của nắng


In Autumn

Sunflowers shine near the fence,
Silently sick people sit in the sunshine.
Women strive singing in the acre,
Into which monastery bells chime.
Birds tell you a far away tale
Into which monastery bells chime.

From the courtyard the violin sounds softly.
Today they press the brown wine.
Now man appears glad and dulcet.
Today they press the brown wine.
The chambers of the dead are open wide
And beautifully painted with sunshine.

Thầm thì với chiều hôm


Mặt trời thu, gầy gò và e thẹn
Những trái cây rụng xuống khỏi thân cành
Im lặng khỏa lấp không gian xanh
Trong trời chiều ảm đạm.

Cái chết rung chiếc chuông kim loại
Con mãnh thú trắng vụt sa lầy
Bài hát vụng các cô gái da nâu
Đã chết trong lời rì rào của lá

Vầng trán mơ những sắc màu Thượng đế
Đôi cánh cõi điên bay lượn rất dịu dàng
Bóng tối cuộn những vòng tròn
trên đồi trống
Cảnh vật u ám, đen đặc chết ruỗng.

Nghỉ ngơi và uống rượu trong ánh trời chiều
Cây ghi-ta buồn giữa đêm thâu rả rích
Và như trong một giấc mơ
Em quay mặt phía ánh đèn êm dịu


Whispered Into Afternoon

Sun of autumn, thin and shy
And fruit drops off the trees,
Blue silence fills the peace
Of a tardy afternoon’s sky.

Death knells forged of metal,
And a white beast hits the mire.
Brown lasses uncouth choir
Dies in leaves’ drifting prattle.

Brow of God dreams of hues,
Senses madness’ gentle wings.
Round the hill wield in rings
Black decay and shaded views.

Rest and wine in sunset’s gleam,
Sad guitars drizzle into night,
And to the mellow lamp inside
You turn in as in a dream.

U buồn


Bóng tối xanh. Ơi mắt em đen
Đôi mắt nhìn sâu anh khi chạm lướt.
Cây ghi-ta đệm cho mùa thu rất khẽ
Hòa tan trong nâu đất khu vườn.

Đôi tay nữ thần trao u sầu cái chết,
Những đôi môi mục ruỗng ngậm nuốt những bộ ngực đỏ hây,
Và trong chất tẩy đen tuyền
Làn hơi ẩm của tuổi rạng ngời nhẹ lướt


Melancholy

Bluish shadows. O you dark eyes,
That gaze long at me gliding past.
Guitar chords softly accompany autumn
In the garden, dissolved in brown lyes.

Nymph-like hands prepare
Death's serious somberness, decayed lips
Suck at red breasts and in black lyes
The sun-youth's moist curls glide.

Tiếng nhạc trong vườn Mirabell


Đài phun nước hát. Những đám mây mềm, trắng
Nằm yên lặng trên bầu trời xanh thẳm
Những người cô độc dạo bước âm thầm
Mỗi buổi tối ngang khu vườn cổ kính.

Phiến đá tổ tiên ngả sang màu của đất
Một đàn chim kiếm những chân trời xa miết
Vị thần nông có đôi mắt chết
Nhìn vào bóng râm, chìm khuất bóng đêm

Trên thân cây già, những chiếc lá đỏ rơi
Lượn vòng bay, xuyên khung cửa ngỏ
Trong căn phòng, ngọn lửa bừng cháy đỏ
Vẽ những bóng hồn ma đáng sợ

Người khách lạ màu trắng bước vào nhà
Con chó chạy cuồng quanh những hành lang đổ nát
Trên tay thiếu nữ, cây đèn vàng rụi tắt
Giữa đêm sâu, tiếng sonata văng vẳng từ đâu.


Music in the Mirabell

A fountain sings. Clouds, white and tender,
Are set in the clear blueness.
Engrossed silent people walk
At evening through the ancient garden.
Ancestral marble has grown grey.
A flight of birds seeks far horizons.
A faun with lifeless eyes stares
Into shadows which glide into darkness.
The leaves fall red from the old tree
And circle in through open windows.
A fiery gleam ignites indoors
And conjures up wan ghosts of fear.
A white stranger steps into the house.
A dog runs wild through ruined passages.
The maid extinguishes a lamp,
At night are heard sonata sounds.

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger