8.8.08
Đó là bức tranh tĩnh vật màu nước
Trong buổi chiều muộn
Khi mặt trời chiếu qua dải đăng ten
Và bóng tối gột rửa căn phòng
Chúng ta ngồi trên trường kỷ, uống cà phê
Trong sự ơ hờ
Như những con sò rớt lại trên bờ biển
Em có thể nghe tiếng biển gầm
Trong những mẩu thoại đu đưa
Và những tiếng thở dài hời hợt
Là biên giới cuộc đời chúng ta.
Em đọc thơ Emily Dickinson
Anh đọc Robert Frost
Chúng ta lưu chỗ của mình bằng những đánh dấu sách
Đo đếm những gì chúng ta đánh mất.
Như một bài thơ tồi
Chúng ta là những câu thơ lạc nhịp
Những cặp thơ lạc nhịp
Thời gian lạc điệu
Đánh mất mình trong những mẩu thoại đu đưa
Và những tiếng thở dài hời hợt
Là biên giới cuộc đời chúng ta
Phải, chúng ta nói tới những điều quan trọng
Với những lời lẽ nhất thiết phải nói ra
Có đáng phân tích không?
Phải chăng nhà hát chết?
Căn phòng nhạt màu hơn
Anh chỉ hôn được bóng em
Anh không cảm thấy tay em
Em đã thành xa lạ
Ta đánh mất mình trong những mẩu thoại đu đưa
Và những tiếng thở dài hời hợt
Là biên giới cuộc đời chúng ta
Dangling Conversation
Simon & Garfunkel
Its a still life water color
Of a now late afternoon,
As the sun shines through the curtained lace
And shadows wash the room.
And we sit and drink our coffee
Couched in our indifference,
Like shells upon the shore
You can hear the ocean roar
In the dangling conversation
And the superficial sighs,
Are the borders of our lives.
And you read your Emily Dickinson,
And I my Robert Frost,
And we note our place with bookmarkers
That measure what we've lost.
Like a poem poorly written
We are verses out of rhythm,
Couplets out of rhyme,
In syncopated time
Lost in the dangling conversation
And the superficial sighs,
Are the borders of our lives.
Yes, we speak of things that matter,
With words that must be said,
Can analysis be worthwhile?
Is the theater really dead?
And how the room is softly faded
And I only kiss your shadow,
I cannot feel your hand,
You're a stranger now unto me
Lost in the dangling conversation
And the superficial sighs,
In the borders of our lives.