Khi hai ta chia tay

31.8.08

When we two parted

When we two parted
In silence and tears,
Half broken-hearted
To sever for years,

Pale grew thy cheek and cold,
Colder thy kiss;
Truly that hour foretold
Sorrow to this.

The dew of the morning
Sunk chill on my brow—
It felt like the warning
Of what I feel now.

Thy vows are all broken,
And light is thy fame:
I hear thy name spoken,
And share in its shame.

They name thee before me,
A knell to mine ear;
A shudder comes o'er me—
Why wert thou so dear?

They know not I knew thee,
Who knew thee too well:
Long, long shall I rue thee,
Too deeply to tell.

In secret we met—
In silence I grieve,
That thy heart could forget,
Thy spirit deceive.

If I should meet thee
After long years,
How should I greet thee?
With silence and tears.

Khi hai ta chia tay
Khi hai ta chia tay
Trong nước mắt lặng câm
Nửa trái tim tan vỡ
Rời xa biết bao năm

Gò má em tái nhợt
Nụ hôn em lạnh buốt
Khoảnh khắc đó báo trước
Những tháng năm đau buồn.

Giọt sương buổi sớm mai
Lạnh giá trên mí mắt
Như là điềm dự báo
Cảm xúc anh giờ này.

Lời nguyện ước năm xưa
Em từ lâu quên mất
Khi tên em được nhắc
Anh chia nỗi xót đau

Họ nhắc tới tên em
Như tiếng chuông báo chết
Anh bất chợt rùng mình
Sao là em, hỡi em?

Họ không biết một điều
Anh biết em nhiều vậy
Còn ai biết em hơn
Với bao điều tiếc nuối
Quá nhiều để được nói

Anh gặp em bí mật--
Anh khóc em lặng câm
Sao tim em lại quên
Sao hồn em lừa dối

Nếu anh gặp lại em
Sau những năm xa cách
Anh chào em thế nào?
Câm lặng và nước mắt



Bài này Thái Bá Tân có dịch nhưng chỉ trích dịch bỏ đi vài khổ, Thái Bá Tân cũng dịch hơi thoáng.

Khi đôi ta chia tay

(Bản dịch Thái Bá Tân)

Nhớ không em thuở nọ,
Khi đôi ta chia tay-
Hai đứa cùng đau khổ
Nhìn nhau lệ tuôn đầy.

Và ngày ấy hôn em,
Hôn đôi môi buốt lạnh,
Anh đã thấy trong tim
Những tháng năm hiu quạnh.

Phải chăng giọt sương rơi
Trên mi anh buổi nọ
Đã theo anh suốt đời
Và nay thành giông tố?

Hai ta giấu tình yêu
Để không người được biết,
Anh thầm đau khổ nhiều
Vì yêu em tha thiết.

Nếu ta còn gặp nhau
Sao bao năm xa vắng,
Biết đón em thế nào
Ngoài nước mắt, im lặng?

Tình yêu

30.8.08

Love

Tình yêu

He touched me, so I live to know
That such a day, permitted so,
I groped upon his breast --
It was a boundless place to me
And silenced, as the awful sea
Puts minor streams to rest.

And now, I'm different from before,
As if I breathed superior air --
Or brushed a Royal Gown --
My feet, too, that had wandered so --
My Gypsy face -- transfigured now --
To tenderer Renown --

Chàng chạm tôi, và tôi sống để thấy
Có một ngày như vậy
Tôi dò dẫm trên vòm ngực chàng--
Với tôi, đó là miền đất mênh mông
Và tĩnh lặng, như biển kia dữ dội
Giữ những con suối nhỏ yên lòng

Và giờ đây, tôi hoàn toàn thay đổi
Như thể tôi hít bầu khí quyển siêu nhiên--
Hay chạm vào tấm Áo choàng Hoàng hậu--
Đôi chân tôi, đôi chân lãng du không biết mỏi
Và khuôn mặt di-gan của tôi-- biến đổi--
Trở thành nỗi Hân Hoan dịu dàng.

Đêm hoang vu! Đêm hoang vu

Wild nights! Wild nights!

Đêm hoang vu! Đêm hoang vu

Wild nights! Wild nights!
Were I with thee,
Wild nights should be
Our luxury!

Futile the winds
To a heart in port,
Done with the compass,
Done with the chart.

Rowing in Eden!
Ah! the sea!
Might I but moor
To-night in thee!

Đêm hoang vu! Đêm hoang vu!
Nếu em ở bên anh,
Đêm hoang vu sẽ thành
Đêm sang trọng!

Gió thổi vô vọng
Tới một trái tim nơi bến cảng,
Vứt bỏ la bàn đi,
Bản đồ cũng thế.

Chèo thuyền tới địa đàng!
Ô kìa! biển cả!
Nhưng em sẽ neo thuyền
Đêm nay, trong anh!

Biết quý nước là nhờ cơn khát

Water, is taught by thirst

Biết quý nước là nhờ cơn khát

Water, is taught by thirst;
Land - by the Oceans passed.
Transport - by throe -
Peace - by its battles told -
Love, by Memorial Mold -
Birds, by the Snow.

Biết quý nước là nhờ cơn khát
Đất vô ngần khi vượt Biển bao la.
Trải qua khổ đau mới thấu niềm Hạnh Phúc
Hòa Bình quý giá sau những cuộc chiến tranh-
Tình Yêu chỉ thực khi đã thành Kỷ Niệm—
Và chỉ có Tuyết, mới thấu hiểu loài Chim.

Em chẳng có gì mới mẻ với anh đâu

I've nothing else - to bring, you know

Em chẳng có gì mới mẻ với anh đâu

I've nothing else - to bring, You know
So I keep bringing These-
Just as the Night keeps fetching Stars
To our familiar eyes-

Maybe, we shouldn't mind them-
Unless they didn't come-
Then - maybe, it would puzzle us
To find our way Home -

Em chẳng có gì mới mẻ để cho anh.
Cho nên em mang cho anh Những Thứ Đấy--
Như Đêm đưa những Ngôi Sao
Tới đôi mắt chúng mình—

Có thể, chúng ta không ngần ngại chúng—
Trừ khi chúng không đến với ta—
Và- có thể, chúng khiến mình bối rồi
Không tìm thấy đường về Nhà.

Tình ca du mục

25.8.08

Phiên bản gốc tiếng Nga của Boris Fomin, được dịch ra tiếng Anh là Endless Road (Con đường bất tận) hay By the Long Road (Cạnh con đường dài).

Дорогой длинною

04 - Track.MP3



Boris Fomin

Ехали на тройке с бубенцами,
А вдали мелькали огоньки.
Мне б мне, соколики, за Вами,
Душу бы развеять от тоски.

Дорогой длинною, да ночью лунною,
Да с песней той, что вдаль летит звеня,
И с той старинною с той семиструнною,
Что по ночам так мучала меня...

Так живя без радости, без муки,
Помню я ушедшие года,
И твои серебряные руки
В тройке, улетевшей навсегда...

Да, выходит, пели мы за даром
Понапрасну ночь за ночью жгли
Если б мы покончили со старым
Так и ночи эти отошли

Дни бегут, печали умножая,
Мне так трудно прошлое забыть.
Как-нибудь однажды, дорогая,
Вы меня свезете хоронить.

В даль родную новыми путями
Нам отныне ехать суждено
Ехали на тройке с бубенцами
Да теперь проехали давно

Tiếng Anh theo ở đây:

Endless Road


(We) Used to ride in a three-horse carriage with bells (tinkling)
And lights were blinking in the distance
I wish I could go with you (again), falcons
To clear my soul off all my grief

Refrain:
(Going down) that long road on a moonlight night with that
song that is flying away, ringing
And with that old seven-string one (guitar)
That troubled me so much at nights

Living such life without joy and torture,
I recollect the years that passed by
And your silver hands
in that three-horse carriage which went away for good...

Refrain: (same as above)

Days are passing by, multiplying my sorrows,
It's so hard for me to forget the past
And one day the day will come, my dear,
When you are going to bury me...

Out into our native land, and by new paths,
We have been fated to go now!
...You rode on a troika with sleigh bells,
[But] you've long since passed by!

(khổ cuối theo ở đây)


Thử dịch ra tiếng Việt theo bản tiếng Anh này và bản ở đây.

Con đường vô tận


Anh cưỡi xe tam mã với những quả chuông
Những tia sáng lấp lánh trên đường
Nếu như giờ đây em có thể đi theo anh
Em sẽ giã biệt nỗi đau đớn trong hồn

Trên con đường vô tận, dưới ánh trăng ngà
Với bài hát này bay xa, vang vọng
Cùng cây đàn thất huyền cổ xưa
Vẫn khiến em đau đớn hàng đêm

Nhưng bài hát của chúng ta vô nghĩa
Chúng ta đốt cháy những đêm trong vô vọng
Nếu chúng ta vĩnh biệt những ngày xưa cũ
Những đêm này hẳn cũng sẽ lìa xa!

Sống không hạnh phúc cũng chẳng quá khổ đau
Em nhớ mãi những ngày đã mất
Với bàn tay anh lấp lánh
Trên chiếc xe tam mã, bay đến vô tận

Tháng năm trôi qua, chồng thêm những nỗi buồn
Sao em có thể quên những ngày quá khứ
Có lẽ, anh yêu, tới một ngày nào đó
Khi anh sẽ chôn em...

Trên mảnh đất quê hương, trên những con đường
Định mệnh khiến chúng ta cất bước
Anh cưỡi xe tam mã với những quả chuông
Nhưng đã lâu rồi từ lúc anh đi qua em.


Bản tiếng Anh, lời do Gene Raskin đặt, thường được biết đến qua giọng hát của Mary Hopkin.



Those were the days

Words by Gene Raskin

Once upon a time there was a tavern,
Where we used to raise a glass or two.
Remember how we laughed away the hours,
think of all the great things we would do.

Those were the days my friend,
We thought they'd never end,
We'd sing and dance for-ever and a day,
We'd live the life we choose,
We'd fight and never lose,

For we were young and sure to have our way.
Lalala lah lala, lalala lah lala
Those were the days, oh yes, those were the days.

Then the busy years went rushing by us.
We lost our starry notions on the way.
If by chance I'd see you in the tavern,
We'd smile at one another and we'd say:

Those were the days my friend,
We thought they'd never end,
We'd sing and dance for-ever and a day,
We'd live the life we choose,
We'd fight and never lose,

Just tonight I stood before the tavern,
Nothing seemed the way it used to be.
In the glass I saw a strange reflection,
Was that lonely woman really me.

Through the door there came familiar laughter.
I saw your face and heard you call my name.
Oh, my friend, we're older but no wiser,
For in our hearts the dreams are still the same.



Dịch ra tiếng Việt

Đó là những ngày xưa

Có một thời, có một quán rượu
Nơi chúng ta vẫn nâng cốc bên nhau
Có nhớ chăng những trận cười bất tận
Có nhớ chăng những mơ ước lớn lao.

Đó là những ngày xưa cũ, bạn tôi ơi.
Chúng ta từng nghĩ không bao giờ kết thúc
Chúng ta hát và nhảy- mỗi ngày và mãi mãi
Chúng ta sống cuộc đời mình chọn
Chúng ta chiến đấu và không bao giờ thất bại,
Bởi chúng ta trẻ trung và sẽ luôn có đường đi
Đó là những ngày xưa, những ngày xưa

Rồi tháng năm bận rộn lướt qua ta
Chúng ta đánh mất những niềm mong ước.
Nếu tình cờ, gặp lại anh trong quán,
Chúng ta sẽ mỉm cười và chúng ta sẽ nói:

Có một thời, có một quán rượu
Nơi chúng ta vẫn nâng cốc bên nhau
Có nhớ chăng những trận cười bất tận
Có nhớ chăng những mơ ước lớn lao.

Đêm nay em đứng trước quán rượu quen
Chẳng còn gì như những ngày xưa cũ
Trong cửa kính, em thấy cảnh lạ lùng
Người đàn bà cô đơn đấy thực phải em?

Bên trong cửa có tiếng cười thân quen
Em nhìn thấy anh, nghe anh gọi tên em.
Chúng ta đã già đi, nhưng chẳng khôn hơn
Bởi trong tim mình, những giấc mơ còn mãi


Lời tiếng Pháp



Le Temps Des Fleurs.

1. Dans une taverne du vieux Londres
Où se retrouvaient des étrangers
Nos voix criblées de joie montaient de l'ombre
Et nous écoutions nos cœurs chanter

C'était le temps des fleurs
On ignorait la peur
Les lendemains avaient un goût de miel
Ton bras prenait mon bras
Ta voix suivait ma voix
On était jeunes et l'on croyait au ciel
La, la, la...
{On était jeunes et l'on croyait au ciel}

2 . Et puis sont venus les jours de brume
Avec des bruits étranges et des pleurs
Combien j'ai passé de nuits sans lune
A chercher la taverne dans mon cœur

Tout comme au temps des fleurs
Où l'on vivait sans peur
Où chaque jour avait un goût de miel
Ton bras prenait mon bras
Ta voix suivait ma voix
On était jeunes et l'on croyait au ciel
La, la, la ......

{On était jeunes et l'on croyait au ciel}

3. Je m'imaginais chassant la brume
Je croyais pouvoir remonter le temps
Et je m'inventais des clairs de lune
Où tous deux nous chantions comme avant

4. Et ce soir je suis devant la porte
De la taverne où tu ne viendras plus
Et la chanson que la nuit m'apporte
Mon cœur déjà ne la reconnaît plus


Lời Việt, không rõ tác giả




Tình ca du mục

Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời
Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng
Tìm em năm tháng thấy đâu hình bóng người
Em thân yêu ơi, biết em giờ này nơi đâu

Nhắn giúp cho ta chim ơi
Nhắn giúp cho ta mây ơi
Thảo nguyên bát ngát đem giấu em ta nơi nao
Lần theo dấu vết em đi
Tìm đâu cho thấy em yêu
Tình yêu bốc cháy, trong tim phút giây nào nguôi

Tháng tháng năm năm trôi qua
Bão tuyết mưa rơi sương sa
Tình anh vẫn xanh như lá cây trong mùa xuân

La la la la...

(Lời 2)

Dù cho năm tháng phôi phai hình bóng nàng
Dù thời gian có xóa tan bao ước vọng
Hàng mi đen láy như nhung vì nắng chiều
Trên vai em tôi, vẫn buông dài đôi bím tóc ...

Nhắn giúp cho ta chim ơi
Nhắn giúp cho ta mây ơi
Thảo nguyên bát ngát đem giấu em ta nơi nao
Lần theo dấu vết em đi
Tìm đâu cho thấy em yêu
Tình yêu bốc cháy, trong tim phút giây nào nguôi

Ở nơi đây, chuyến du hành của những con chim kết thúc

20.8.08



(Ảnh: Vnexpress).

Mahmoud Darwish (1941-2008) nhà thơ nổi tiếng Palestine, được coi là nhà thơ quốc gia của Palestine.

Ở nơi đây, chuyến du hành của những con chim kết thúc


Ở nơi đây, chuyến du hành của những con chim kết thúc, chuyến du hành của chúng ta,
chuyến du hành của từ ngữ, và sau chúng ta sẽ là chân trời cho những con chim mới.
Chúng ta là những kẻ gột ra đồng cho bầu trời, bầu trời sẽ tạc những con đường sau lưng chúng ta
và đền bù bằng tên của chúng ta trên những triền mây xa tít.
Rồi chẳng mấy chốc, chúng ta bước lên trên con đường dốc của người góa phụ trên những cánh đồng ký ức
và dựng túp lều của mình trước những cơn gió cuối cùng:
những cơn gió thổi, để câu thơ còn sống, và thổi trên đường đi của câu thơ.
Sau chúng ta, cỏ cây sẽ mọc, chúng chỉ mọc trên những con đường
chúng ta đã bước đi, nơi những bàn chân bướng bỉnh của chúng ta cất bước.
Và chúng ta sẽ khắc trên những viên đá cuối cùng, “muôn năm cuộc sống, muôn năm cuộc sống,”
rồi ngã vào chính mình.
Và sau chúng ta sẽ là chân trời cho những con chim mới


Here the birds’ journey ends,

Here the birds’ journey ends, our journey, the journey of words,
and after us there will be a horizon for the new birds.
We are the ones who forge the sky’s copper, the sky that will carve roads
after us and make amends with our names above the distant cloud slopes.
Soon we will descend the widow’s descent in the memory fields
and raise our tent to the final winds: blow, for the poem to live, and blow
on the poem’s road. After us, the plants will grow and grow
over roads only we have walked and our obstinate steps inaugurated.
And we will etch on the final rocks, “Long live life, long live life,”
and fall into ourselves. And after us there’ll be a horizon for the new birds.

Tôi đến từ nơi đấy


Tôi đến từ nơi đấy. Tôi có những ký ức.
Tôi sinh ra như những người khác được sinh ra.
Tôi có một người mẹ
Một ngôi nhà nhiều cửa sổ,
Tôi có anh em, bè bạn,
Và một buồng giam với cửa sổ lạnh!
Tôi có con sóng nơi chim mòng biển vồ vập,
Tôi có cái nhìn của tôi
Và có dư thừa một ngọn cỏ.
Ở nơi ẩn náu sâu nhất của ngôn từ,
Tôi có mặt trăng,
Rất nhiều chim,
Và cây ô-liu vĩnh cửu.
Tôi đã bước đi trên miền đất ấy
Trước khi lưỡi kiếm biến thân người thành tấm mộc nặng trĩu
Tôi đến từ nơi đấy.
Khi bầu trời than khóc mẹ nàng,
Tôi trao lại bầu trời cho người mẹ.
Và tôi khóc, để đám mây khi quay lại sẽ mang theo những giọt nước mắt tôi.
Để phá bỏ mọi luật lệ,
tôi từng học tất cả những ngôn từ cần cho phiên tòa máu.
Tôi học chúng và dỡ bỏ tất cả
Chỉ để nói một từ duy nhất: Quê hương.



I Come From There

I come from there and I have memories
Born as mortals are, I have a mother
And a house with many windows,
I have brothers, friends,
And a prison cell with a cold window.
Mine is the wave, snatched by sea-gulls,
I have my own view,
And an extra blade of grass.
Mine is the moon at the far edge of the words,
And the bounty of birds,
And the immortal olive tree.
I walked this land before the swords
Turned its living body into a laden table.
I come from there. I render the sky unto her mother
When the sky weeps for her mother.
And I weep to make myself known
To a returning cloud.
I learnt all the words worthy of the court of blood
So that I could break the rule.
I learnt all the words and broke them up
To make a single word: Homeland

Phần còn lại cuộc đời


Nếu người ta nói với tôi:
Đến tối anh sẽ chết,
Anh sẽ làm gì cho tới đấy?
Tôi sẽ nhìn đồng hồ đeo tay,
Tôi sẽ uống nước hoa quả,
Cắn một quả táo,
Ngắm nghía con kiến mới tìm thấy mồi,
Rồi lại nhìn đồng hồ của tôi.
Vẫn còn thời gian để cạo râu
Và dầm mình trong phòng tắm, ngẫm nghĩ:
“Phải mặc gì khi viết,
Thôi hãy mặc áo xanh.”
Tôi sẽ ngồi tới trưa bên bàn làm việc
Vẫn sống
Nhưng không thể nhìn ra màu sắc của từ ngữ,
Trắng, trắng, trắng…

Tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cuối,
Rót rượu vào hai ly: một cho tôi
Và một cho người sẽ đến không hẹn ước,
Và sẽ đánh một giấc ngủ ở giữa hai giấc mơ.
Nhưng tiếng tôi ngáy sẽ đánh thức tôi…
Và tôi lại nhìn đồng hồ:
Vẫn còn ít thời gian để đọc.
Tôi sẽ đọc một chương của Dante và nửa bài mu’allaquah
Và nhìn xem cuộc sống đang rời khỏi tôi
Để đển với người khác
Nhưng tôi sẽ không hỏi
Ai sẽ là người điền vào khoảng thiếu.
Vậy đấy, và sau đấy?
Vậy đấy, vậy đấy,
Sau đấy thì sao?
Tôi sẽ chải tóc và vứt bỏ bài thơ…
Bài thơ này, vứt vào sọt rác,
Và mặc những chiếc áo Italia mốt nhất,
Hiên ngang bước đi trong tiếng đệm vĩ cầm Tây Ban Nha,
Và đi thẳng tới nấm mồ!


Remainder of a Life

If I were told:
By evening you will die,
so what will you do until then?
I would look at my wristwatch,
I’d drink a glass of juice,
bite an apple,
contemplate at length an ant that has found its food,
then look at my wristwatch.
There’d be time left to shave my beard
and dive in a bath, obsess:
“There must be an adornment for writing,
so let it be a blue garment.”
I’d sit until noon alive at my desk
but wouldn’t see the trace of color in the words,
white, white, white . . .

I’d prepare my last lunch,
pour wine in two glasses: one for me
and one for the one who will come without appointment,
then I’d take a nap between two dreams.
But my snoring would wake me . . .
so I’d look at my wristwatch:
and there’d be time left for reading.
I’d read a chapter in Dante and half of a mu’allaqah
and see how my life goes from me
to the others, but I wouldn’t ask who
would fill what’s missing in it.
That’s it, then?
That’s it, that’s it.
Then what?
Then I’d comb my hair and throw away the poem . . .
this poem, in the trash,
and put on the latest fashion in Italian shirts,
parade myself in an entourage of Spanish violins,
and walk to the grave!

Nghĩ tới người khác


Khi bạn chuẩn bị bữa sáng, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên cho bồ câu ăn]

Khi bạn tiến hành chiến tranh, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những người muốn hòa bình]

Khi bạn trả tiền nước, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những người chỉ uống từ mây]

Khi bạn về nhà mình, hãy nghĩ tới người khác.
[đừng quên những kẻ sống trong lều]

Khi bạn ngủ và đếm những hành tinh, hãy nghĩ tới người khác
[có những người không nơi để ngủ]

Khi bạn giải phóng bản thân bằng những ẩn dụ, hãy nghĩ tới người khác
[có những người đánh mất quyền được nói]

Và khi bạn nghĩ tới những người xa xôi khác, hãy nghĩ tới bản thân
[và nói “Tôi ước mình là ngọn nến trong bóng tối]


Think of Others

While making breakfast, think of others
[don't forget the pigeons' feed]

While fighting your wars, think of others
[don't forget those who want peace]

While paying your water bill, think of others
[those who are drinking the clouds]

While walking home, think of others
[don't forget the people of the tents]

While sleeping and counting planets, think of others
[there are those who don't have a place to sleep]

While liberating yourself with metaphors, think of others
[those who lost the right to speak]

While thinking of the distant others, think of yourself
[say: I wish I were a candle in the dark]

Sonnet 21

19.8.08

Elizabeth Barrett Browning
(1806-1861)


Sonnet 21


Anh hãy nói và nói thêm lần nữa
Rằng anh yêu em, anh yêu em.
Cho dù lời nói mỗi lần lặp lại thêm
Sẽ giống tiếng hót loài chim tu hú
Nhưng trên cánh đồng, thung lũng hay nơi rừng rú.
Mùa Xuân chỉ đến cùng tiếng hót của chim.
Anh yêu, em vẫn ở giữa bóng đêm
Đau đớn bởi hoài nghi, chờ đợi

Anh hãy nói, hãy nói rằng anh yêu
Có ai sợ sao trên trời có quá nhiều
Có ai sợ những bông hoa thừa thãi
Anh hãy nói yêu em, yêu em, yêu em
Hãy cứ ngân nga những lời lấp lánh
Nhưng Anh Yêu, em chỉ muốn xin
Linh hồn anh yêu em cả những khi im lặng



Sonnet 21

Say over again, and yet once over again,
That thou dost love me. Though the word repeated
Should seem "a cuckoo-song," as thou dost treat it,
Remember, never to the hill or plain,
Valley and wood, without her cuckoo-strain
Comes the fresh Spring in all her green completed,
Belovèd, I, amid the darkness greeted
By a doubtful spirit-voice, in that doubt's pain

Cry, Speak once more--thou lovest! Who can fear
Too many stars, though each in heaven shall roll,
Too many flowers, though each shall crown the year?
Say thou dost love me, love me, love me—toll
The silver iterance!--only minding, Dear,
To love me also in silence with thy soul.

Tôi không là ai! Còn bạn là ai?

Emily Elizabeth Dickinson (12/10/1830 – 15/5/1886) – nhà thơ Mỹ, cùng với Walt Whitman, Emily Dickinson là nhà thơ đặc sắc nhất của Mỹ thế kỉ XIX.


Tôi không là ai! Còn bạn là ai?

Tôi không là ai! Còn bạn là ai?
Bạn cũng không là ai, có phải vậy không?
Và chúng ta sẽ thành một đôi- nhưng chớ có nói
Bằng không ta sẽ bị người xua đuổi.

Trở thành ai đó thật là đáng sợ!

Ở giữa đám đông, như con ễnh ương
Nhắc tên mình suốt cả ngày đêm
Trước một vũng lầy ngưỡng mộ!



I'm nobody! Who are you?


I'm nobody! Who are you?
Are you nobody, too?
Then there's a pair of us--don't tell!
They'd banish us, you know.

How dreary to be somebody!

How public, like a frog
To tell your name the livelong day
To an admiring bog!

Đó là tất cả những gì em mang đến hôm nay


Đó là tất cả những gì em mang đến hôm nay--
Thứ này, và tim em cạnh đấy--
Thứ này, và tim em, và tất cả cánh đồng--
Và tất cả thảo nguyên mênh mông--
Nhưng anh nhớ đếm- phòng nhỡ em quên
Một ai đó mà những thứ này cho biết--
Thứ này, và tim em, và tất cả những chú Ong
Trú mình trên Bông Cỏ.


It's all I have to bring today –

It's all I have to bring today –
This, and my heart beside –
This, and my heart, and all the fields –
And all the meadows wide –
Be sure you count – should I forget
Someone the sum could tell –
This, and my heart, and all the Bees
Which in the Clover dwell.

Không ai biết tới đóa Hồng bé nhỏ


Không ai biết tới đóa Hồng bé nhỏ
Nó có thể là kẻ hành hương
Nếu như em không ngắt nó giữa đường
Và trao vào tay anh.

Chỉ có Ong mới nhớ tới đóa Hồng--

Chỉ một em Bướm trắng,
Vội vã trở về từ chuyến đi xa—
Nằm yên, đôi cánh xếp

Chỉ Chim mới tự hỏi—

Chỉ Gió mới thở dài—
Ôi, đóa Hồng bé nhỏ-
Sao em dễ xa đời!


Nobody knows this little Rose -

Nobody knows this little Rose -
It might a pilgrim be
Did I not take it from the ways
And lift it up to thee.

Only a Bee will miss it -

Only a Butterfly,
Hastening from far journey -
On its breast to lie -

Only a Bird will wonder -

Only a Breeze will sigh -
Ah Little Rose - how easy
For such as thee to die!

Tim ơi, mình sẽ cùng quên chàng


Tim ơi, mình sẽ cùng quên chàng
Em với chị, đêm nay quên lãng
Em hãy quên hơi ấm chàng trao
Còn chị quên đi ánh sáng.

Khi em đã quên, em hãy bảo chị nghe,
Để những ý nghĩ chị trở nên mờ mịt
Nhanh lên em! Nếu như em chậm nhịp
Có thể rằng chị sẽ vẫn nhớ ai.



Heart, we will forget him

Heart, we will forget him
You and I, tonight.
You may forget the warmth he gave,
I will forget the light.

When you have done, pray tell me,
That I my thoughts may dim;
Haste! lest while you're lagging,

I may remember him!

Với mùa thu

16.8.08



William Blake (28 tháng 11 năm 1757 – 12 tháng 8 năm 1827) – là nhà thơ, hoạ sĩ Anh, một trong những nhà thơ lớn của thế kỷ XVIII. Thơ ca của William Blake là một hiện tượng, chuyển từ thơ ca thế kỉ Ánh sáng sang thơ ca lãng mạn của Keats, Shelley. Năm 1957 Hội đồng Hòa bình Thế giới kỷ niệm 200 năm ngày sinh của ông. Năm 2002 đài BBC bầu chọn 100 người Anh vĩ đại nhất mọi thời đại, William Blake được bầu ở vị trí 38 (Wikipedia tiếng Việt).


Với mùa thu

Ơi Mùa Thu, nặng trĩu trái cành
Với máu đỏ trên những chùm nho ngọt
Hãy đến đây, ngồi dưới bóng mái nhà
Hãy nghỉ ngơi, và cất lời ca hát
Hòa chung nhịp với tiếng sáo tôi;
Ngắm những cô gái của tháng năm nhảy múa
Hát bài ca trĩu ngọt của trái hoa.

Nụ hoa nhỏ nở bừng trước mặt trời
Và tình yêu chảy tràn trong huyết mạch;
Làm hồng tươi cho bình minh đôi má đẹp
Cho tới khi Mùa Hạ cất tiếng ca
Những đám mây rắc hoa trên đầu Mùa Hạ

Những linh hồn sống bằng mùi hoa trái
Lắc đôi cánh nhẹ, vui vẻ lượn quanh vườn,
Hay ngồi xuống hát ca dưới lá
Và Mùa Thu cất lời ca hoan lạc
Rồi đứng dậy, quấn chặt dây lưng
Chạy thật xa vượt ngọn đồi u ám
Để lại sau lưng những lấp lánh gánh vàng


To autumn

O Autumn, laden with fruit and stained,
With the blood of the grape, pass not, but sit
Beneath my shady roof, there thou may’st rest,
And tune thy jolly voice to my fresh pipe;
And all the daughters of the year shall dance!
Sing now the lusty song of fruits and flowers.

The narrow bud opens her beauties to
The sun, and love runs in her thrilling veins;
Flourish down the bright cheek of modest eve,
Till clust’ring Summer breaks forth into singing,
And feather’d clouds strew flowers round her head.

The spirits of the air live on the smells
Of fruit; and joy, with pinions light, roves round
The gardens, or sits singing in the trees.
Thus sang the jolly Autumn as he sat;
Then rose, girded himself, and o’er the bleak
Hill fled from our sights, but left his golden load.


Image:Oberon, Titania and Puck with Fairies Dancing. William Blake. c.1786.jpg

Một bức tranh của Blake

Hoa hồng bệnh


Hoa hồng ơi, em ngã bệnh rồi
Con sâu vô hình nào đó
Bay trong đêm tối
Giữa cơn bão gầm gừ

Sâu tìm thấy giường em
Hân hoan đỏ thẫm
Và bằng tình yêu tối tăm thầm kín
Sâu hủy hoại đời em.


The Sick Rose

O Rose, thou art sick!
The invisible worm
That flies in the night,
In the howling storm,

Has found out thy bed
Of crimson joy,
And his dark secret love
Does thy life destroy.

Bài hát đưa nôi


Ngủ, ngủ ngoan, con yêu
Mơ giữa niềm hạnh phúc
Trong khi con ngủ yên
Nỗi buồn kia ngồi khóc

Trên mặt con, mẹ thấy
Những khát khao dịu nhẹ
Những niếm vui kín kẽ
Những nghịch ngợm trẻ thơ.

Khi mẹ chạm đôi chân
Bình minh cười hạnh phúc
Trên má và trên ngực
Nơi trái tim nghỉ ngơi

Trò nghịch nào lẻn tới
Trong trái tim ngủ ngoan!
Khi trái tim thức giấc
Đêm đáng sợ sẽ tàn!


Cradle Song

Sleep, sleep, beauty bright,
Dreaming in the joys of night;
Sleep, sleep; in thy sleep
Little sorrows sit and weep.

Sweet babe, in thy face
Soft desires I can trace,
Secret joys and secret smiles,
Little pretty infant wiles.

As thy softest limbs I feel,
Smiles as of the morning steal
O'er thy cheek, and o'er thy breast
Where thy little heart doth rest.

O the cunning wiles that creep
In thy little heart asleep!
When thy little heart doth wake,
Then the dreadful night shall break.

Bí mật tình yêu


Đừng bao giờ nói lời yêu
Tình yêu không thể nói
Bởi ngọn gió dịu dàng luôn thổi
Lặng lẽ, vô hình.

Tôi kể tình tôi, tôi kể tình tôi
Tôi kể nàng nghe bằng cả trái tim
Run rẩy, lạnh giá, trong xót xa hãi sợ
Và nàng lìa bỏ.

Khi nàng đã xa tôi
Một kẻ lãng du đi tới
Lặng lẽ, vô hình:
Hắn có được nàng bằng tiếng thở dài.

Love's secret

Never seek to tell thy love,
Love that never told can be;
For the gentle wind does move
Silently, invisibly.

I told my love, I told my love,
I told her all my heart;
Trembling, cold, in ghastly fears,
Ah! she did depart!

Soon as she was gone from me,
A traveler came by,
Silently, invisibly
He took her with a sigh.

Elaine

9.8.08

Image:JWW TheLadyOfShallot 1888.jpg


Anh hãy trở lại Astolat
Em không cần anh đối xử tốt
Anh cứ đi nếu anh muốn
Em sẽ ở lại sau anh.

Em sẽ không nói những lời trìu mến
Không mong anh ôm em tha thiết
Em không định làm phiền
Như những ngày năm trước.

Vườn nho vẫn như xưa, ơi Lancelot
Và hồ nước không khác ngày nào
Nhưng anh chẳng thể biết
Em giờ này ra sao

Đường trong vườn dài rộng
Ghế trong vườn trống không
Nếu anh nghĩ đến, hẳn anh sẽ biết
Bông hoa huệ xưa đã lìa cành.

Ở một nơi xa nào đấy
Em sẽ ngắm anh, ngắm mãi thật lâu
Sẽ nhìn anh nói, ngắm cách anh cất lời
Và mỉm cười khi anh cười khe khẽ

(Elaine, hay The Lady of Shalott, là nhân vật trong huyền thoại về Arthur, chết vì mối tình đơn phương với Lancelot-chàng hiệp sĩ yêu vợ vua Arthur)


Elaine
By Edna St. Vincent Millay

Oh, come again to Astolat!
I will not ask you to be kind.
And you may go when you will go,
And I will stay behind.

I will not say how dear you are,
Or ask you if you hold me dear,
Or trouble you with things for you
The way I did last year.

So still the orchard, Lancelot,
So very still the lake shall be,
You could not guess—though you should guess—
What is become of me.

So wide shall be the garden-walk,
The garden-seat so very wide,
You needs must think—if you should think—
The lily maid had died.

Save that, a little way away,
I’d watch you for a little while,
To see you speak, the way you speak,
And smile,—if you should smile.

Những mẩu thoại đu đưa

8.8.08




Đó là bức tranh tĩnh vật màu nước
Trong buổi chiều muộn
Khi mặt trời chiếu qua dải đăng ten
Và bóng tối gột rửa căn phòng
Chúng ta ngồi trên trường kỷ, uống cà phê
Trong sự ơ hờ
Như những con sò rớt lại trên bờ biển
Em có thể nghe tiếng biển gầm
Trong những mẩu thoại đu đưa
Và những tiếng thở dài hời hợt
Là biên giới cuộc đời chúng ta.

Em đọc thơ Emily Dickinson
Anh đọc Robert Frost
Chúng ta lưu chỗ của mình bằng những đánh dấu sách
Đo đếm những gì chúng ta đánh mất.
Như một bài thơ tồi
Chúng ta là những câu thơ lạc nhịp
Những cặp thơ lạc nhịp
Thời gian lạc điệu
Đánh mất mình trong những mẩu thoại đu đưa
Và những tiếng thở dài
hời hợt
Là biên giới cuộc đời chúng ta

Phải, chúng ta nói tới những điều quan trọng
Với những lời lẽ nhất thiết phải nói ra
Có đáng phân tích không?
Phải chăng nhà hát chết?
Căn phòng nhạt màu hơn
Anh chỉ hôn được bóng em
Anh không cảm thấy tay em
Em đã thành xa lạ
Ta đánh mất mình trong những mẩu thoại đu đưa
Và những tiếng thở dài
hời hợt
Là biên giới cuộc đời chúng ta


Dangling Conversation
Simon & Garfunkel

Its a still life water color
Of a now late afternoon,
As the sun shines through the curtained lace
And shadows wash the room.
And we sit and drink our coffee
Couched in our indifference,
Like shells upon the shore
You can hear the ocean roar
In the dangling conversation
And the superficial sighs,
Are the borders of our lives.

And you read your Emily Dickinson,
And I my Robert Frost,
And we note our place with bookmarkers

That measure what we've lost.
Like a poem poorly written
We are verses out of rhythm,
Couplets out of rhyme,

In syncopated time
Lost in the dangling conversation
And the superficial sighs,
Are the borders of our lives.

Yes, we speak of things that matter,
With words that must be said,
Can analysis be worthwhile?
Is the theater really dead?
And how the room is softly faded
And I only kiss your shadow,
I cannot feel your hand,
You're a stranger now unto me
Lost in the dangling conversation
And the superficial sighs,
In the borders of our lives.

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger