Bài hát Istanbul

25.5.08

Ở Istanbul, trên vịnh Bosphorus
Tôi là gã Orhan Veli khốn khổ;
Con trai của Veli
Với nỗi buồn bất tận.

Tôi ngồi trên bờ Rumeli
Tôi ngồi và tôi hát:
“Những ngọn đồi Istanbul cẩm thạch,
Rơi trên đầu tôi, rơi trên mình hải âu;
Những giọt lệ nhớ quê hương nóng hổi
Trào trong mắt tôi.
Nàng Eda của tôi,
Ngọt ngào tươi trẻ,
Số phận của tôi,
Cây cột muối,
Từ những giọt nước mắt tôi.

Giữa những rạp chiếu phim Istanbul
Mẹ tôi không biết tới chốn lưu đày của tôi;
Họ hôn nhau
Và trò chuyện
Và làm tình,
Có nghĩa gì với tôi?
Người yêu tôi,
Cơn sốt của tôi,
Ôi, dòng sông dịch hạch.

Ở Istanbul, trên vịnh Bosphorus
Tôi là gã Orhan Veli xa lạ;
Con trai của Veli
Với nỗi buồn bất tận.

The Song of Istanbul

In Istanbul, on the Bosphorus,
I am poor Orhan Veli;
I am the son of Veli
With indescribable sadness.
I am sitting by the shore of Rumeli,
I am sitting and singing a song:

``The marble hills of Istanbul,
Landing on my head, oh, landing are the sea gulls;
Hot, homesick tears fill
My eyes,
My Eda,
Full or airs, my Karma,
the fountain salt
Of all my tears.

In the middle of Istanbul movie houses,
My mother won't hear of my exile;
Others kiss
And tell
And make love,
but what's that to me?
My lover,
My fever,
oh, my bubonic river.

In Istanbul, on the Bosphorus,
I am the stranger Orhan Veli,
The son of Veli
With indescribable sadness.

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger