Tạm biệt Marianne

5.10.08


Hãy đến bên cửa sổ, người yêu bé nhỏ
Để anh đọc số phận em trên lòng bàn tay
Anh từng nghĩ mình là gã lang thang
Trước khi em chỉ anh đường về

Tạm biệt Marianne, đã tới lúc chúng ta
Cười và khóc, rồi khóc và cười vì điều đấy.

Em biết anh mong được sống bên em
Nhưng em khiến anh quên nhiều thứ
Anh quên cầu nguyện các thiên thần
Nên thiên thần cũng quên cầu nguyện cho chúng ta

Mình gặp nhau khi cả hai gần như còn trẻ
Ở sâu trong công viên đầy hoa li-lac xanh
Em níu chặt anh như anh là cây thánh giá
Khi chúng ta quỳ trong bóng tối.

Thư em viết em đang ở cạnh anh
Nhưng sao anh vẫn thấy mình cô đơn?
Anh đang đứng ở bờ tường và tấm mạng nhện của em
Trói chặt mắt cá chân anh vào tảng đá.

Lúc này, anh cần tới tình yêu mà em giấu kín
Anh giá lạnh như lưỡi dao cạo mới
Em rời anh khi anh nói mình muốn biết
Anh chưa bao giờ nhận mình can đảm

Ôi, cô gái lạ lùng
Anh thấy em rời xa, và đổi tên lần nữa
Vào đúng lúc anh trèo lên đỉnh núi
Để rửa mi mắt trong mưa


So long Marianne

Come over to the window, my little darling,
I'd like to try to read you palm
I used to think I was some kind of gypsy boy
Before I let you take me home.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

Well, you know that I love to live with you,
But you make me forget so very much
I forget to pray for the angel
And then the angels forget to pray for us.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

We met when we were almost young
Deep in the green lilac park
You held on to me like I was a crucifix
As we went kneeling through the dark.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

Your letters say that you are beside me now
Then why do I feel alone?
I'm standing on a ledge and your fine spider web
Is fastening my ankle to a stone.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

For now I need your hidden love
I'm cold as a new razor blade
You left when I told you I was curious
I never said that I was brave.

So long Marianne, its time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

O you are really such a pretty one
I see you've gone and changed your name again
And just when I climbed this whole mountainside
To wash my eyelids in the rain.

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger