Những ngày xanh

25.10.08


Trong những ngày xanh ngăn ngắt
Hãy mong nhớ những người thương yêu

Khi những bông hoa mùa thu nở rộ
Màu xanh cây cỏ lụi tàn
Nhường sắc thu bát ngát.

Chúng ta sẽ làm gì nếu có tuyết
Chúng ta sẽ làm gì nếu xuân trở về?

Nếu anh chết khi em sống?
Nếu em chết khi anh sống?

Trong những ngày xanh ngăn ngắt
Hãy khao khát những người yêu thương



Blue Days

On days dazzlingly blue
let us yearn for the beloved ones

There where autumn flowers were in full bloom,
the greenery wilts
to give way to autumnal tints.

What shall we do if it snows?
What shall we do if spring returns again?

If I die while you live?
If you die while I live?

On days dazzlingly blue
let us long for the beloved ones

Nàng ngồi và nàng hát

18.10.08

Nàng ngồi và nàng hát
Bên dòng suối nước xanh
Ngắm đàn cá đùa vui
Dưới ánh nắng tươi cười

Tôi ngồi và tôi khóc
Dưới ánh trăng u buồn
Nhìn cây cối tháng Năm
Khóc lá rơi mặt suối

Tôi khóc cho ký ức
Nàng hát cho hy vọng
Nước mắt tôi, biển nuốt
Bài hát nàng, gió bay



She sat and sang 

She sat and sang alway
By the green margin of a stream,
Watching the fishes leap and play
Beneath the glad sunbeam.

I sat and wept alway
Beneath the moon’s most shadowy beam,
Watching the blossoms of the May
Weep leaves into the stream.

I wept for memory;
She sang for hope that is so fair:
My tears were swallowed by the sea;
Her songs died in the air.

Bài hát

Khi em chết, anh thương yêu nhất,
Đừng hát em nghe bài ca buồn da diết;
Trên đầu em, đừng đặt những bông hồng,
Đừng che cho em bằng bóng cây bách hợp

Hãy để trên mình em là cỏ xanh rờn
Với mưa rào và những hạt sương;
Và nếu anh nhớ, xin anh cứ nhớ.
Nếu anh quên, xin hãy cứ quên.

Em sẽ không thấy bóng đêm
Em sẽ không biết mưa ướt
Em sẽ không nghe họa mi hót
Tiếng hót trong đau thương:

Và mơ màng xuyên cõi mông lung
Nơi không bình minh và chẳng hoàng hôn
Rồi tình cờ có lẽ em sẽ nhớ
Và tình cờ có thể em quên.



Song

When I am dead, my dearest,
Sing no sad songs for me;
Plant thou no roses at my head,
Nor shady cypress tree:

Be the green grass above me
With showers and dewdrops wet;
And if thou wilt, remember,
And if thou wilt, forget.

I shall not see the shadows,
I shall not feel the rain;
I shall not hear the nightingale
Sing on, as if in pain:

And dreaming through the twilight
That doth not rise nor set,
Haply I may remember,
And haply may forget.


Đất của người đi đày

16.10.08

Hai bài thơ trong tập Trăng Non (Crescent Moon) của R. Tagore.

Đất của người đi đày


Mẹ ơi, ánh sáng đã chuyển thành máu xám trên bầu trời, con không biết đang là mấy giờ.

Trò chơi của con không có gì vui, nên con tìm tới mẹ. Hôm nay là thứ Bảy, ngày nghỉ của con.

Hãy bỏ công việc đấy, mẹ ơi; hãy đến ngồi bên cửa sổ và kể cho con nghe hoang mạc Tepântar trong truyện cổ ở đâu?

Bóng tối của cơn mưa phủ kín bầu trời.

Những tia chớp dữ dội rạch ngang bầu trời bằng những móng nhọn.

Khi đám mây gầm gừ và sấm chớp rền vang, con muốn mình sợ hãi và bíu chặt mẹ của con.

Khi những hạt mưa trĩu nặng lộp độp rơi hàng giờ liền trên những chiếc lá tre, và khung cửa sổ rung lách cách trước cơn gió mạnh, con muốn được ngồi trong phòng với riêng mẹ, để nghe mẹ kể về hoang mạc Tepântar trong truyện cổ.

Nó ở đâu, mẹ ơi, trên bờ biển nào, dưới chân ngọn đồi nào, nằm trong vương quốc của vị vua nào?

Nơi đó không có những hàng rào đánh dấu các cánh đồng, không có lối đi cho dân làng trở về làng mỗi tối, hay để người đàn bà gom cành khô trong rừng mang tới chợ. Nơi đó chỉ có cỏ vàng mọc trên cát, có duy nhất một cái cây, nơi đôi chim già nua khôn ngoan làm tổ, nơi đó là sa mạc Tepântar.

Con có thể tưởng tượng ra, trong một ngày nhiều mây, chàng hoàng tử trẻ cưỡi trên lưng con ngựa xám băng qua hoang mạc, để tìm nàng công chúa bị giam cầm trong cung điện của người khổng lồ ở bên kia bờ biển không ai biết đến.

Khi những cơn mưa xối xả đổ xuống từ bầu trời xa, và những ánh chớp lóe lên như cơn đau bất chợt, chàng có nhớ tới người mẹ đang buồn của mình không; người mẹ đã bị nhà vua ruồng bỏ, lúc này đang quét chuồng bò và lau đôi mắt. Chàng có nhớ tới bà không khi băng qua hoang mạc Tepântar trong truyện cổ?

Nhìn kìa, mẹ ơi, đã sắp hết ngày và trời sẩm tối, không còn người lữ hành nào trên đường làng.

Cậu bé mục đồng đã sớm rời bãi chăn thả về nhà, và những người đàn ông rời khỏi cánh đồng để ngồi trên chiếu, dưới mái lều và ngắm những đám mây đang gầm gừ.

Mẹ ơi, con đã để tất cả các cuốn sách trên giá- mẹ đừng bảo con học bài lúc này.

Khi con lớn lên và to lớn như cha, con sẽ học tất cả những gì phải học.

Nhưng chỉ ngày hôm nay, mẹ ơi, hãy nói cho con biết sa mạc Tepânta trong truyện cổ ở đâu?


The land of the exile


Mother, the light has grown grey in the sky; I do not know what the time is.

There is no fun in my play, so I have come to you. It is Saturday, our holiday.

Leave off your work, mother; sit here by the window and tell me where the desert of Tepântar in the fairy tale is?

The shadow of the rains has covered the day from end to end.

The fierce lightning is scratching the sky with its nails.

When the clouds rumble and it thunders, I love to be afraid in my heart and cling to you.

When the heavy rain patters for hours on the bamboo leaves, and our windows shake and rattle at the gusts of wind, I like to sit alone in the room, mother, with you, and hear you talk about the desert of Tepântar in the fairy tale.

Where is it, mother, on the shore of what sea, at the foot of what hills, in the kingdom of what king?

There are no hedges there to mark the fields, no footpath across it by which the villagers reach their village in the evening, or the woman who gathers dry sticks in the forest can bring her load to the market. With patches of yellow grass in the sand and only one tree where the pair of wise old birds have their nest, lies the desert of Tepântar.

I can imagine how, on just such a cloudy day, the young son of the king is riding alone on a grey horse through the desert, in search of the princess who lies imprisoned in the giant's palace across that unknown water.

When the haze of the rain comes down in the distant sky, and lightning starts up like a sudden fit of pain, does he remember his unhappy mother, abandoned by the king, sweeping the cow-stall and wiping her eyes, while he rides through the desert of Tepântar in the fairy tale?

See, mother, it is almost dark before the day is over, and there are no travellers yonder on the village road.

The shepherd boy has gone home early from the pasture, and men have left their fields to sit on mats under the eaves of their huts, watching the scowling clouds.

Mother, I have left all my books on the shelf--do not ask me to do my lessons now.

When I grow up and am big like my father, I shall learn all that must be learnt.

But just for to-day, tell me, mother, where the desert of Tepântar in the fairy tale is?

Bài hát của cha


Bài hát của cha sẽ tìm thấy tiếng nhạc quanh con, con yêu quý, như những cánh tay tình yêu thân ái,
Bài hát của cha sẽ chạm vào trán con như nụ hôn cầu phúc.

Khi con ở một mình, nó sẽ ngồi xuống bên con, thầm thì vào tai con.
Khi con trong đám đông, nó sẽ che chắn cho con một cách dửng dưng.

Bài hát của cha sẽ như đôi cánh trong giấc mơ con, chở trái tim con tới những bến bờ chưa biết.

Như ngôi sao trung thành đậu trên đầu khi đêm đen phủ xuống con đường con bước.

Bài hát của cha sẽ ngồi lại trong đồng tử mắt con, sẽ đưa ánh nhìn của con tới tận cùng mọi vật.

Và khi tiếng nói của cha đã câm lặng trong cõi chết, bài hát của cha sẽ vẫn cất lên trong trái tim đang sống của con.


My song

This song of mine will wind its music around you, my child, like the fond arms of love.

This song of mine will touch your forehead like a kiss of blessing.

When you are alone it will sit by your side and whisper in your ear, when you are in the crowd it will fence you about with aloofness.

My song will be like a pair of wings to your dreams, it will transport your heart to the verge of the unknown.

It will be like the faithful star overhead when dark night is over your road.

My song will sit inthe pupils of your eyes, and will carry your sight into the heart of things.

And when my voice is silent in death, my song will speak in your living heart.

Hy vọng" là thứ có những chiếc lông

Thơ của Emily Dickinson luôn có một cái gì đó khó nắm bắt. Bà được mệnh danh là người mẹ của thi ca Mỹ, cùng với Walt Whitman là người cha. Nhưng người ta chỉ "phát hiện" ra tài năng của bà sau khi qua đời, với gần hai nghìn bài thơ không được xuất bản. Khi bà còn sống, chỉ có chừng trên dưới 10 bài thơ được xuất bản.

"Hope" is the thing with feathers

"Hy vọng" là thứ có những chiếc lông

"Hope" is the thing with feathers --
That perches in the soul --
And sings the tune without the words --
And never stops -- at all --

And sweetest -- in the Gale -- is heard --
And sore must be the storm --
That could abash the little Bird
That kept so many warm --

I've heard it in the chillest land --
And on the strangest Sea --
Yet, never, in Extremity,
It asked a crumb -- of Me.

Hy vọng” là thứ có những chiếc lông-
Đậu trên linh hồn-
Và hát lên giai điệu không lời--
Và không ngừng lại—không bao giờ--

Và ngọt ngào nhất—trong cơn Gió Bão
Và chỉ có trận cuồng phong khủng khiếp—
Mới làm luống cuống Chim non
Đã giữ lại bao điều ấm áp—

Tôi nghe tiếng nó ở những nơi lạnh nhất—
Trên Biển Cả hết sức lạ lùng—
Nhưng không bao giờ, dù ở cảnh Tận Cùng,
Nó đòi Tôi dù chỉ là vụn bánh

Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ

If I can stop one Heart from breaking

Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ

If I can stop one Heart from breaking
I shall not live in Vain
If I can ease one Life the Aching
Or cool one Pain

Or help one fainting Robin
Unto his Nest again
I shall not live in Vain.

Nếu tôi có thể ngăn một Trái Tim tan vỡ
Tôi sẽ không sống Uổng
Nếu tôi có thể làm dịu Nỗi Đau một Cuộc Đời
Hay làm nhẹ bớt một Vết Thương

Hoặc nếu giúp một con Chim Cổ Đỏ
Vào lại bình yên trong Tổ
Tôi sẽ không sống Uổng

Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt

Much Madness is divinest Sense

Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt

Much Madness is divinest Sense --
To a discerning Eye --
Much Sense -- the starkest Madness --
'Tis the Majority
In this, as All, prevail –

Assent -- and you are sane --
Demur -- you're straightway dangerous --
And handled with a Chain --

Rất Điên Khùng là cực kỳ Sáng Suốt--
Đối với một Con Mắt am tường--
Rất Sáng suốt- là Điên Khùng rõ nhất--
Bởi đó là tất cả những gì Đám Đông
Nhân danh Toàn thể, áp đặt--

Chấp thuận-- và bạn trở thành sáng suốt --
Phản đối-- bạn là kẻ nguy hiểm --
Và họ sẽ lấy Xiềng trói bạn--

Có một bầu trời khác

There is another sky

Có một bầu trời khác

There is another sky,
Ever serene and fair,
And there is another sunshine,
Though it be darkness there;

Never mind faded forests, Austin ,
Never mind silent fields -
Here is a little forest,
Whose leaf is ever green;

Here is a brighter garden,
Where not a frost has been;
In its unfading flowers
I hear the bright bee hum:
Prithee, my brother,
Into my garden come!

Có một bầu trời khác
Nơi mãi mãi thanh bình, trong sáng,
Có ánh mặt trời khác,
Dù nơi đấy là bóng tối;

Đừng e ngại rừng u tối, anh Austin*,
Đừng e ngại cánh đồng câm lặng—
Nơi đây có cánh rừng nhỏ,
Nơi chiếc lá mãi mãi tươi xanh;

Nơi đây có khu vườn sáng sủa,
Chưa từng vương dù một cơn sương giá;
Trong những bông hoa không bao giờ tàn úa
Em nghe tiếng vo ve của những chú ong:
Ôi, anh trai của em,
Anh đến vườn em nhé!


*Austin: Anh trai của Emily Dickinson.

Love Sonnet LXXIX

11.10.08


Trong đêm, Tình Yêu, em hãy buộc tim mình vào tim anh
ở bên nhau trong giấc ngủ, chúng sẽ xua đi bóng tối
như chiếc trống đôi trong rừng,
đập trên bức tường dầy những phiến lá ướt.

Đêm lang thang: ngọn lửa đen của giấc ngủ
cắt lìa những thân nho khỏi mặt đất
chính xác như đoàn tàu sầm sập chạy
cuốn theo bóng tối và những tảng đá lạnh, tới vô cùng.

Vì thế, Tình Yêu ơi, hãy buộc anh vào chuyển động thuần khiết
vào nhịp điệu bền bỉ đang rung trên ngực em
bằng đôi cánh của thiên nga dưới nước,

để rồi giấc ngủ chúng ta sẽ trả lời cho tất cả
những câu hỏi của bầu trời sao
bằng một chiếc chìa khóa,
và cánh cửa duy nhất mà bóng tối đóng lại.


Love Sonnet LXXIX
Pablo Neruda

By night, Love, tie your heart to mine, and the two
together in their sleep will defeat the darkness
like a double drum in the forest, pounding
against the thick wall of wet leaves.

Night travel: black flame of sleep
that snips the threads of the earth's grapes,
punctual as a headlong train that would haul
shadows and cold rocks, endlessly.

Because of this, Love, tie me to a purer motion,
to the constancy that beats in your chest
with the wings of a swan underwater,

so that our sleep might answer all the sky's
starry questions with a single key,
with a single door the shadows had closed.

Nơi đây, anh yêu em


Nơi đây, anh yêu em
Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình
Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy trên mặt nước lang thang.
Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau

Những bông tuyết nở ra những hình thù nhảy múa
Chim hải âu ánh bạc nhào xuống từ phương Tây.
Có đôi khi, một cánh buồm. Và những vì sao, xa, xa tít.

Cây thập giá đen trên một con tàu
Đơn độc.
Có đôi khi, anh dậy sớm và ngay cả hồn anh cũng ướt.
Ngoài xa kia tiếng biển cất lên và vọng đến.
Nơi đây, một bến cảng.
Nơi đây, anh yêu em.
Nơi đây, anh yêu em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.
Anh yêu em dù xung quanh anh mọi thứ đều giá lạnh.
Có đôi khi, nụ hôn anh vươn xa, đi theo những con tàu nặng nề vượt biển
Nhưng chẳng đến được đâu.
Anh thấy mình bị lãng quên, như chiếc mỏ neo già nua.
Những cầu tàu buồn rầu khi buổi chiều neo mình trên đấy.
Đời anh thêm mệt mỏi, những khao khát không mục đích
Anh yêu điều anh không có được. Em xa quá.
Nỗi chán ghét đánh vật với hoàng hôn uể oải.
Nhưng rồi đêm xuống và đêm hát anh nghe.

Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,
Những vì sao lớn nhất nhìn anh bằng đôi mắt của em.
Và khi anh yêu em, những cây thông đu mình trong gió,
Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào


Here I love you.


Here I love you.
In the dark pines the wind disentangles itself.
The moon glows like phosphorous on the vagrant waters.
Days, all one kind, go chasing each other.

The snow unfurls in dancing figures.
A silver gull slips down from the west.
Sometimes a sail. High, high stars.

Oh the black cross of a ship.
Alone.
Sometimes I get up early and even my soul is wet.
Far away the sea sounds and resounds.
This is a port.
Here I love you.
Here I love you and the horizon hides you in vain.
I love you still among these cold things.
Sometimes my kisses go on those heavy vessels
that cross the sea towards no arrival.
I see myself forgotten like those old anchors.
The piers sadden when the afternoon moors there.
My life grows tired, hungry to no purpose.
I love what I do not have. You are so far.
My loathing wrestles with the slow twilights.
But night comes and starts to sing to me.

The moon turns its clockwork dream.
The biggest stars look at me with your eyes.
And as I love you, the pines in the wind
want to sing your name with their leaves of wire.

Những biến tấu của từ Ngủ

7.10.08


Em muốn ngắm anh ngủ
dẫu điều đó không đến.
Em muốn ngắm anh,
khi đang ngủ. Em muốn ngủ
bên anh, và đi vào trong giấc ngủ anh
trong khi những ngọn sóng tối tăm mềm mại của nó
lướt qua đầu em

và đi dạo với anh, xuyên qua khu rừng
có những chiếc lá màu lục lam run rẩy tỏa sáng
có mặt trời ướt và ba mặt trăng,
hướng đến chiếc hang nơi anh phải xuống,
hướng đến nỗi sợ hãi lớn nhất trong anh.

Em muốn trao anh cành cây bạc,
một bông hoa trắng bé nhỏ,
và một từ,
từ đó sẽ che chở cho anh
thoát khỏi nỗi khổ nơi sâu thẳm giấc mơ anh,
khỏi nỗi khổ sâu thẳm.

Em muốn sẽ lại theo anh, vượt những cầu thang dài đằng đẵng,
và trở thành con thuyền
để đưa anh trở về giữa những nâng niu,
thành ngọn lửa
tỏa sáng giữa đôi lòng bàn tay chụm lại,
lan tới cơ thể anh
đang nằm cạnh em,
và để anh đi vào đấy,
nhẹ nhàng như hơi thở.

Em muốn là không khí
tràn lấp anh trong khoảnh khắc duy nhất.
Em muốn là những gì anh không nhận ra
nhưng anh cần đến.


Variations on the Word Sleep
By Margaret Atwood

I would like to watch you sleeping,
which may not happen.
I would like to watch you,
sleeping. I would like to sleep
with you, to enter
your sleep as its smooth dark wave
slides over my head

and walk with you through that lucent
wavering forest of bluegreen leaves
with its watery sun & three moons
towards the cave where you must descend,
towards your worst fear
I would like to give you the silver
branch, the small white flower, the one
word that will protect you
from the grief at the center
of your dream, from the grief
at the center. I would like to follow
you up the long stairway
again & become
the boat that would row you back
carefully, a flame
in two cupped hands
to where your body lies
beside me, and you enter
it as easily as breathing in

I would like to be the air
that inhabits you for a moment
only. I would like to be that unnoticed
& that necessary.

Tạm biệt Marianne

5.10.08


Hãy đến bên cửa sổ, người yêu bé nhỏ
Để anh đọc số phận em trên lòng bàn tay
Anh từng nghĩ mình là gã lang thang
Trước khi em chỉ anh đường về

Tạm biệt Marianne, đã tới lúc chúng ta
Cười và khóc, rồi khóc và cười vì điều đấy.

Em biết anh mong được sống bên em
Nhưng em khiến anh quên nhiều thứ
Anh quên cầu nguyện các thiên thần
Nên thiên thần cũng quên cầu nguyện cho chúng ta

Mình gặp nhau khi cả hai gần như còn trẻ
Ở sâu trong công viên đầy hoa li-lac xanh
Em níu chặt anh như anh là cây thánh giá
Khi chúng ta quỳ trong bóng tối.

Thư em viết em đang ở cạnh anh
Nhưng sao anh vẫn thấy mình cô đơn?
Anh đang đứng ở bờ tường và tấm mạng nhện của em
Trói chặt mắt cá chân anh vào tảng đá.

Lúc này, anh cần tới tình yêu mà em giấu kín
Anh giá lạnh như lưỡi dao cạo mới
Em rời anh khi anh nói mình muốn biết
Anh chưa bao giờ nhận mình can đảm

Ôi, cô gái lạ lùng
Anh thấy em rời xa, và đổi tên lần nữa
Vào đúng lúc anh trèo lên đỉnh núi
Để rửa mi mắt trong mưa

So long Marianne

Come over to the window, my little darling,
I'd like to try to read you palm
I used to think I was some kind of gypsy boy
Before I let you take me home.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

Well, you know that I love to live with you,
But you make me forget so very much
I forget to pray for the angel
And then the angels forget to pray for us.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

We met when we were almost young
Deep in the green lilac park
You held on to me like I was a crucifix
As we went kneeling through the dark.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

Your letters say that you are beside me now
Then why do I feel alone?
I'm standing on a ledge and your fine spider web
Is fastening my ankle to a stone.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

For now I need your hidden love
I'm cold as a new razor blade
You left when I told you I was curious
I never said that I was brave.

So long Marianne, its time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

O you are really such a pretty one
I see you've gone and changed your name again
And just when I climbed this whole mountainside
To wash my eyelids in the rain.

Tạm biệt Marianne


Hãy đến bên cửa sổ, người yêu bé nhỏ
Để anh đọc số phận em trên lòng bàn tay
Anh từng nghĩ mình là gã lang thang
Trước khi em chỉ anh đường về

Tạm biệt Marianne, đã tới lúc chúng ta
Cười và khóc, rồi khóc và cười vì điều đấy.

Em biết anh mong được sống bên em
Nhưng em khiến anh quên nhiều thứ
Anh quên cầu nguyện các thiên thần
Nên thiên thần cũng quên cầu nguyện cho chúng ta

Mình gặp nhau khi cả hai gần như còn trẻ
Ở sâu trong công viên đầy hoa li-lac xanh
Em níu chặt anh như anh là cây thánh giá
Khi chúng ta quỳ trong bóng tối.

Thư em viết em đang ở cạnh anh
Nhưng sao anh vẫn thấy mình cô đơn?
Anh đang đứng ở bờ tường và tấm mạng nhện của em
Trói chặt mắt cá chân anh vào tảng đá.

Lúc này, anh cần tới tình yêu mà em giấu kín
Anh giá lạnh như lưỡi dao cạo mới
Em rời anh khi anh nói mình muốn biết
Anh chưa bao giờ nhận mình can đảm

Ôi, cô gái lạ lùng
Anh thấy em rời xa, và đổi tên lần nữa
Vào đúng lúc anh trèo lên đỉnh núi
Để rửa mi mắt trong mưa


So long Marianne

Come over to the window, my little darling,
I'd like to try to read you palm
I used to think I was some kind of gypsy boy
Before I let you take me home.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

Well, you know that I love to live with you,
But you make me forget so very much
I forget to pray for the angel
And then the angels forget to pray for us.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

We met when we were almost young
Deep in the green lilac park
You held on to me like I was a crucifix
As we went kneeling through the dark.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

Your letters say that you are beside me now
Then why do I feel alone?
I'm standing on a ledge and your fine spider web
Is fastening my ankle to a stone.

So long Marianne, it's time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

For now I need your hidden love
I'm cold as a new razor blade
You left when I told you I was curious
I never said that I was brave.

So long Marianne, its time that we began
To laugh and cry and cry and laugh about it all again

O you are really such a pretty one
I see you've gone and changed your name again
And just when I climbed this whole mountainside
To wash my eyelids in the rain.

Khoảnh khắc

1.10.08


Nếu tôi có thể sống lại cuộc đời
Tôi sẽ thử
Phạm nhiều sai lầm hơn
Tôi sẽ không cố trở nên hoàn hảo
Tôi sẽ sống thoải mái
Tôi sẽ sống đủ đầy- hơn tôi hôm nay.
Tôi sẽ ít coi trọng mọi sự
Tôi sẽ ít ăn ở vệ sinh
Tôi sẽ mạo hiểm hơn
Tôi sẽ đi nhiều hơn
Tôi sẽ ngắm nhiều hoàng hôn
Tôi sẽ leo nhiều ngọn núi
Tôi sẽ bơi trên nhiều dòng sông
Tôi sẽ đến nhiều nơi mà tôi chưa từng đến,
Tôi sẽ ăn nhiều kem và ít đậu
Tôi sẽ gặp nhiều vấn đề thực sự -và ít thứ tưởng tượng ra

Tôi là một trong những người
sống cuộc đời cẩn trọng, chăm chú
-trong mỗi phút cuộc đời.
Tất nhiên tôi từng có niềm vui
Nhưng nếu tôi có thể trở lại
Tôi sẽ sống chỉ với niềm vui

Nếu bạn không biết- thế nào là cuộc đời
Đừng đánh mất khoảnh khắc này!

Tôi là một trong những kẻ không bao giờ đi xa
Nếu không có thân nhiệt kế
Nếu không có bình nước ấm
Nếu không có ô và không có dù,

Nếu có thể sống lại- tôi sẽ đi lại với ít đồ đạc
Nếu tôi có thể sống lại- tôi sẽ gắng làm việc với đôi chân trần
Từ đầu mùa xuân
Đến cuối mùa thu,
Tôi sẽ dong duổi trên những chuyến xe ngựa,
Tôi sẽ ngắm nhiều hoàng hôn và chơi với nhiều trẻ con
Nếu tôi có thể sống lại cuộc đời
Nhưng tôi đã tám mươi nhăm tuổi
Và tôi biết mình đang chết


Instants

If I could live again my life,
In the next - I'll try,
- to make more mistakes,
I won't try to be so perfect,
I'll be more relaxed,
I'll be more full - than I am now,
In fact, I'll take fewer things seriously,
I'll be less hygienic,
I'll take more risks,
I'll take more trips,
I'll watch more sunsets,
I'll climb more mountains,
I'll swim more rivers,
I'll go to more places - I've never been,
I'll eat more ice creams and less (lime) beans,
I'll have more real problems - and less imaginary
ones,
I was one of those people who live
prudent and prolific lives -
each minute of his life,
Of course that I had moments of joy - but,
if I could go back I'll try to have only good moments,

If you don't know - that's what life is made of,
Don't lose the now!

I was one of those who never goes anywhere
without a thermometer,
without a hot-water bottle,
and without an umbrella and without a parachute,

If I could live again - I will travel light,
If I could live again - I'll try to work bare feet
at the beginning of spring till
the end of autumn,
I'll ride more carts,
I'll watch more sunrises and play with more children,
If I have the life to live - but now I am 85,
- and I know that I am dying ...

Jorge Luis Borges

Chúng ta là thời gian


Chúng ta là thời gian.
Chúng ta là ẩn dụ nổi tiếng
của Herclitus, nhà triết học U Tối

Chúng ta là nước, chúng ta không phải kim cương
Chúng ta sẽ mất đi, chúng ta không đứng lại.

Chúng ta là sông và chúng ta là gã Hy Lạp ngắm mình trên sông.
Bóng gã biến thành làn nước trong tấm gương đang thay đổi
Biến thành pha lê và pha lê đổi thay như lửa.

Chúng ta là dòng sông tiền định phù phiếm
Trên hành trình ra tới biển.

Bóng tối bao quanh dòng sông.
Mọi thứ đều vĩnh biệt, mọi thứ đều vĩnh quyết ra đi.

Ký ức không lưu lại dấu ấn của mình.

Thế nhưng, vẫn còn điều gì ở lại
Thế nhưng, vẫn còn điều gì thở than


We are the time

We are the time. We are the famous
metaphor from Heraclitus the Obscure.

We are the water, not the hard diamond,
the one that is lost, not the one that stands still.

We are the river and we are that Greek
that looks himself into the river. His reflection
changes into the waters of the changing mirror,
into the crystal that changes like the fire.

We are the vain predetermined river,
in his travel to his sea.

The shadows have surrounded him.

Everything said goodbye to us, everything goes away.

Memory does not stamp his own coin.

However, there is something that stays
however, there is something that bemoans.

 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger