20.7.08
Thật khó biết thứ âm nhạc thô ráp nào
Có thể đưa quên lãng của ta trở về mặt đất
Nơi những phu đào mộ lôi nó ra từ nhiều năm trước.
Khoảnh khắc đầu tiên trong ngày chúng ta có thể lãng quên
Ngay cả khi ta thức, thế kỷ có thể trôi đi
Trong một nhịp đập của trái tim.
Ta đánh mất cuộc đời bằng lãng quên
Giống như mảnh đất bám vào rìa lưỡi cày
Và những quả trứng con gà mái bỏ rơi trong rừng.
Ta nhận một nghìn quà tặng thuở lọt lòng
Ta đánh mất hàng trăm thứ trong sự lãng quên tại khoảnh khắc sinh,
Và đánh mất thiên đường xưa ngày đầu tiên đi học.
Lãng quên giống như bông tuyết trĩu nặng cành linh sam;
Sau nhà mình, bạn sẽ thấy
Một cánh rừng trải dài hàng trăm dặm.
Robert, bạn may mắn khi nhớ những câu thơ của Rilke
Nhưng mục đích của lãng quên
Là nhớ tới lần cuối cùng chúng ta rời xa thế giới.
Courting Forgetfulness
Robert Bly
It’s hard to know what sort of rough music
Could send our forgetfulness back into the ground,
From which the gravediggers pulled it years ago.
The first moment of the day we court forgetfulness.
Even when we are fully awake, a century can
Go by in the space of a single heartbeat.
The life we lose through forgetfulness resembles
The earth that sticks to the sides of plowshares
And the eggs the hen has abandoned in the woods.
A thousand gifts were given to us in the womb.
We lost hundreds during the forgetfulness of birth,
And we lost the old heaven on the first day of school.
Forgetfulness resembles the snow that weighs down
The fir boughs; behind our house you’ll find
A forest going on for hundreds of miles.
Robert, it’s to your credit that you remember
So many lines of Rilke, but the purpose of forgetfulness
Is to remember the last time we left this world.