20.7.08
Anh ngắm âm nhạc bằng đôi mắt nhắm.
Nghe tiếng dương cầm như một người
đi qua khu rừng, nghĩ bằng xúc cảm.
Dàn nhạc ở trên cây, trái tim bên dưới,
từng bước một.
Đôi khi, tiếng nhạc nhanh hơn,
Nhưng rồi luôn trở lại với tĩnh lặng,
Như một người nhớ và hy vọng.
Điều đó ở trong ta, hiếm khi được để ý.
Có lẽ đó là khoái cảm trong mất mát.
Trong khao khát. Nỗi đau đi qua.
Không bao giờ trở lại.
Không bao giờ hiện hình nữa.
Không bao giờ lần nữa.
Chậm chạp. Không bụi cây. Gần ra đi.
Cái đẹp ngân nga trong tĩnh lặng.
Cái đã từng là. Từng có. Và người biết
tất cả về anh sẽ tới kết thúc.
After Love
Jak Gilbert
He is watching the music with his eyes closed.
Hearing the piano like a man moving
through the woods thinking by feeling.
The orchestra up in the trees, the heart below,
step by step. The music hurrying sometimes,
but always returning to quiet, like the man
remembering and hoping. It is a thing in us,
mostly unnoticed. There is somehow a pleasure
in the loss. In the yearning. The pain
going this way and that. Never again.
Never bodied again. Again the never.
Slowly. No undergrowth. Almost leaving.
A humming beauty in the silence.
The having been. Having had. And the man
knowing all of him will come to the end.