18.2.08
Ôi, cuộc đời tuổi trẻ của tôi chỉ là một giấc mơ dài!
Tinh thần tôi ngủ quên
Cho tới khi tia sáng của Vĩnh hằng mang ngày mai lại.
Phải! Một giấc mơ dài của những nỗi đau vô vọng
Vẫn còn tốt hơn hiện thực trơ khấc lạnh lùng.
Với kẻ từ lúc sinh ra đã có một trái tim
Luôn chứa đầy những đam mê hỗn loạn.
Hãy cứ thế đi- giấc mơ ơi, cứ tiếp
Hãy trở thành giấc mơ vĩnh cửu của tôi.
Như những ngày xưa khi tôi còn trẻ dại.
Tôi cần gì Thiên đường vĩnh viễn
Khi tôi đã biết đến ánh mặt trời chói lọi
trong những giấc mơ đầy ánh sáng tuyệt vời
Tôi đã đánh rơi trái tim mình trong những miền tưởng tượng,
nơi đó chính là nơi tôi sống,
và cư dân nơi ấy là những ý nghĩ của riêng tôi.
Tôi còn có thể thấy gì hơn thế nữa trên đời?
Chỉ một lần thôi, một lần duy nhất
Cái giờ khắc hoang dại sẽ mãi ở trong tôi
Có sức mạnh diệu kỳ ám ảnh tôi
Là ngọn gió lạnh ngắt phủ kín tôi trong đêm
Để lại hình ảnh nó trong hồn tôi, mãi mãi.
Là ánh trăng kiêu kỳ chiếu lên giấc ngủ tôi, vô cùng lạnh lẽo
Hay là những vì sao.
Giấc mơ ấy như ngọn gió đêm
Thôi hãy để nó thổi qua.
Tôi từng hạnh phúc, dù chỉ trong giấc mơ.
Tôi từng hạnh phúc- và tôi yêu điều đó:
Ôi, những giấc mơ!
Tràn ngập những màu sắc sặc sỡ của cuộc đời.
Dù chúng ngắn ngủi, mờ ảo, xa rời hiện thực
Nhưng trong mắt kẻ cuồng điên
Những gì chúng mang lại thật tuyệt vời
Thiên đường và tình yêu- tất cả đều của tôi!
Và những thứ đó
Nhiều hơn tất cả những gì Hy vọng từng biết tới.
Dreams
Oh! that my young life were a lasting dream!
My spirit not awakening, till the beam
Of an Eternity should bring the morrow.
Yes! tho' that long dream were of hopeless sorrow,
'Twere better than the cold reality
Of waking life, to him whose heart must be,
And hath been still, upon the lovely earth,
A chaos of deep passion, from his birth.
But should it be- that dream eternally
Continuing- as dreams have been to me
In my young boyhood- should it thus be given,
'Twere folly still to hope for higher Heaven.
For I have revell'd, when the sun was bright
I' the summer sky, in dreams of living light
And loveliness,- have left my very heart
In climes of my imagining, apart
From mine own home, with beings that have been
Of mine own thought- what more could I have seen?
'Twas once- and only once- and the wild hour
From my remembrance shall not pass- some power
Or spell had bound me- 'twas the chilly wind
Came o'er me in the night, and left behind
Its image on my spirit- or the moon
Shone on my slumbers in her lofty noon
Too coldly- or the stars- howe'er it was
That dream was as that night-wind- let it pass.
I have been happy, tho' in a dream.
I have been happy- and I love the theme:
Dreams! in their vivid coloring of life,
As in that fleeting, shadowy, misty strife
Of semblance with reality, which brings
To the delirious eye, more lovely things
Of Paradise and Love- and all our own
Than young Hope in his sunniest hour hath known.
Edgar Poe