11.2.08
ở một nơi nào đó anh chưa từng đến, và chẳng thể trải qua
đôi mắt của em có sự tĩnh lặng:
trong dáng hình yếu ớt của em, có những thứ bao bọc lấy anh
hay khiến anh không thể chạm được chúng
bởi vì chúng ở quá gần
ánh nhìn phảng phất của em sẽ hé mở anh
cho dù anh đã khép chặt mình như khép những ngón tay,
em mở từng cánh hoa trong anh như mùa xuân hé mở
(khéo léo, bí hiểm) nụ hồng đầu tiên của nó
và nếu em muốn khép anh lại,
anh và cả cuộc đời anh sẽ đóng lại dịu dàng, ngay tức khắc
như thể khi tâm bông hoa vừa nghĩ đến
những bông tuyết đã phủ kín khắp mọi nơi;
không có gì chúng ta biết tới trên thế gian này
có thể so với sức mạnh từ dáng hình yếu ớt của em:
nó khiến anh nghĩ tới màu sắc các đất nước,
và nó quyết định giữa cái chết và sự vĩnh cửu bằng mỗi hơi thở nhẹ
(anh không biết cái gì ở em đã khép lại
và mở ra; chỉ có một điều anh hiểu
tiếng nói của đôi mắt em sâu thẳm hơn tất thảy những đóa hồng)
và chẳng có ai, kể cả mưa, có đôi tay bé nhỏ đến vậy.
somewhere i have never travelled... (LVII)
somewhere i have never travelled, gladly beyond
any experience, your eyes have their silence:
in your most frail gesture are things which enclose me,
or which i cannot touch because they are too near
your slightest look easily will unclose me
though i have closed myself as fingers,
you open always petal by petal myself as Spring opens
(touching skilfully, mysteriously) her first rose
or if your wish be to close me, i and
my life will shut very beautifully, suddenly,
as when the heart of this flower imagines
the snow carefully everywhere descending;
nothing we are to perceive in this world equals
the power of your intense fragility: whose texture
compels me with the colour of its countries,
rendering death and forever with each breathing
(i do not know what it is about you that closes
and opens; only something in me understands
the voice of your eyes is deeper than all roses)
nobody, not even the rain, has such small hands
E.E.Cummings