15.1.12
Bởi ta không thể dừng chờ Thần Chết,
Nên chàng dừng lại đợi ta;
Chiếc xe ngựa chỉ chở hai người
Và Bất Tử.
Chúng ta đi chậm, chàng không vội vã,
Và ta cũng bỏ qua
Cả công việc với nghỉ ngơi,
Để đáp lại lịch thiệp của người.
Chúng ta đi qua trường học, nơi lũ trẻ đua tranh
Trong giờ nghỉ, ngoài sân chơi;
Chúng ta đi qua những cánh đồng ngút ngàn lúa chín,
Chúng ta đi qua hoàng hôn đang vội đến.
Hay có lẽ, chàng đã đi qua ta;
Những giọt sương rẩy run, lạnh ngắt,
Trên y phục ta mỏng manh,
Và khăn choàng vải voan
Chúng ta dừng trước một ngôi nhà
Mọc như thể vết sưng mặt đất;
Mái nhà hầu như biến mất,
Còn gờ đua là gò bụi đất.
Kể từ đó nhiều thế kỷ trôi đi,
Nhưng chúng đều ngắn hơn ngày hôm đó
Khi lần đầu ta ngờ những đầu ngựa
Đang hướng đến vĩnh hằng.
Because I could not stop for Death,
He kindly stopped for me;
The carriage held but just ourselves
And Immortality.
We slowly drove, he knew no haste,
And I had put away
My labor, and my leisure too,
For his civility.
We passed the school, where children strove
At recess, in the ring;
We passed the fields of gazing grain,
We passed the setting sun.
Or rather, he passed us;
The dews grew quivering and chill,
For only gossamer my gown,
My tippet only tulle.
We paused before a house that seemed
A swelling of the ground;
The roof was scarcely visible,
The cornice but a mound.
Since then 'tis centuries, and yet each
Feels shorter than the day
I first surmised the horses' heads
Were toward eternity