Nỗi cô đơn

19.3.12

Nỗi cô đơn như cơn mưa
bay vào đêm từ đại dương vời vợi.
Đến từ những bình nguyên xa xôi,
dâng lên bầu trời, chốn cổ xưa ẩn trú
rồi từ trên cao, ập vào thành phố.


Nỗi cô đơn đổ xuống
đến với chúng ta vào những giờ bối rối
khi đường phố ngoảnh mặt đón ban mai
khi những cơ thể người buồn bã
mệt mỏi rời xa
không tìm thấy điều gì hết cả.
Khi những con người chán ghét nhau
ở bên nhau trên giường.


Đó là lúc cô đơn trào tới
đón những dòng sông cuồn cuộn tới biển khơi...


Loneliness


Being apart and lonely is like rain.
It climbs toward evening from the ocean plains;
from flat places, rolling and remote, it climbs
to heaven, which is its old abode.
And only when leaving heaven drops upon the city.


It rains down on us in those twittering
hours when the streets turn their faces to the dawn,
and when two bodies who have found nothing,
dissapointed and depressed, roll over;
and when two people who despise eachother
have to sleep together in one bed-


that is when loneliness receives the rivers...

Rainer Maria Rilke 
Translated by Robert Bly


Bản dịch của Thái Linh:
http://liliapl.blogspot.com/2012/03/noi-co-on-rainer-maria-rilke.html



Bởi ta không thể dừng chờ Thần Chết

15.1.12

Bởi ta không thể dừng chờ Thần Chết,
Nên chàng dừng lại đợi ta;
Chiếc xe ngựa chỉ chở hai người
Và Bất Tử.

Chúng ta đi chậm, chàng không vội vã,
Và ta cũng bỏ qua
Cả công việc với nghỉ ngơi,
Để đáp lại lịch thiệp của người.

Chúng ta đi qua trường học, nơi lũ trẻ đua tranh
Trong giờ nghỉ, ngoài sân chơi;
Chúng ta đi qua những cánh đồng ngút ngàn lúa chín,
Chúng ta đi qua hoàng hôn đang vội đến.

Hay có lẽ, chàng đã đi qua ta;
Những giọt sương rẩy run, lạnh ngắt,
Trên y phục ta mỏng manh,
Và khăn choàng vải voan

Chúng ta dừng trước một ngôi nhà
Mọc như thể vết sưng mặt đất;
Mái nhà hầu như biến mất,
Còn gờ đua là gò bụi đất.

Kể từ đó nhiều thế kỷ trôi đi,
Nhưng chúng đều ngắn hơn ngày hôm đó
Khi lần đầu ta ngờ những đầu ngựa
Đang hướng đến vĩnh hằng.

Because I could not stop for Death,
He kindly stopped for me;
The carriage held but just ourselves
And Immortality.

We slowly drove, he knew no haste,
And I had put away
My labor, and my leisure too,
For his civility.
 
We passed the school, where children strove
At recess, in the ring;
We passed the fields of gazing grain,
We passed the setting sun.
 
Or rather, he passed us;
The dews grew quivering and chill,
For only gossamer my gown,
My tippet only tulle.

We paused before a house that seemed
A swelling of the ground;
The roof was scarcely visible,
The cornice but a mound.      

Since then 'tis centuries, and yet each
Feels shorter than the day
I first surmised the horses' heads
Were toward eternity
 

Emily Dickinson


 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger