17.7.07
Có một thung lũng xanh nơi tôi ngồi ở đó
Bên người yêu dấu của tôi
Và trái tim tôi giằng xé khi phải chọn
Giữa tình yêu cũ và tình yêu mới
Tình yêu cũ của tôi là cho nàng
Tình yêu mới khiến tôi đau đáu nghĩ tới tổ quốc Ai-len
Khi đó, cơn gió nhẹ thổi qua triền đất
Làm miền lúa mạch vàng khẽ rung rinh
Khó biết chừng nào khi nói những lời đau xót
Để cắt đứt liên hệ giữa đôi ta
Nhưng làm sao có thể tiếp tục sống
Trong nỗi hổ thẹn bởi xiềng xích ngoại bang
Và thế nên tôi nói với nàng:
“Anh sẽ ra đi vào sáng sớm
Tìm tới miền núi xa kia
Để chiến đấu bên những con người can đảm”
Khi đó, cơn gió nhẹ thổi lay miền lúa mạch
Rồi tôi lau nước mắt nàng bằng những nụ hôn
Đôi tay nàng bám vào tôi, bíu chặt
Chính lúc đó, tiếng súng định mệnh vang lên
Từ trong rừng sâu, một viên đạn réo vang
Xé nát lồng ngực người tôi yêu dấu
Cắt đứt một mùa xuân khi nó hãy còn non
Trên ngực tôi, nàng chết
Khi đó, cơn gió nhẹ thổi lay miền lúa mạch
Tôi mang nàng tới một dòng suối
Những bông hoa mùa hè vẫn đang nở rộn ràng
Tôi đặt những cành cây xanh và mềm mại
Quanh khuôn ngực dấy máu của nàng
Tôi khóc và hôn lên thân thể nàng giá lạnh
Rồi chạy băng qua những thung lũng, cánh rừng
Với một mối thù chờ tới ngày được trả
Khi đó, cơn gió nhẹ thổi lay miền lúa mạch
Máu phải trả máu, có gì đâu hối tiếc
Cho những gì tôi trả lại chúng ở Oulard Hollow[1]
Tôi đặt tấm thân giá lạnh của người tôi yêu dấu
Tại một nơi tôi sẽ sớm theo nàng
Quanh mộ nàng, mọi thứ đều thê lương
Dù là ban trưa, buổi đêm hay sáng sớm
Và tim tôi thắt lại mỗi lần tôi nghe thấy
Tiếng gió thổi lay miền lúa mạch.
[1] Tên một địa danh ghi dấu một chiến thắng quan trọng của quân khởi nghĩa Ai-len trước quân chiếm đóng Anh vào thế kỷ 18.
Bài hát này viết trong thế kỷ 19, ngợi ca tinh thần ái quốc của người Ai-len chống lại quân chiếm đóng Anh. Bài hát này được hát trong phim và cũng được sử dụng làm tên bộ phim này của Ken Loach.
The Wind That Shakes the Barley
Robert Dwyer Joyce.I sat within a valley green
Sat there with my true love
And my fond heart strove to choose between
The old love and the new love
The old for her, the new that made
Me think on Ireland dearly
While soft the wind blew down the glade
And shook the golden barley
Twas hard the mournful words to frame
To break the ties that bound us
Ah, but harder still to bear the shame
Of foreign chains around us
And so I said, "The mountain glen
I'll seek at morning early
And join the brave united men"
While soft wind shook the barley
Twas sad I kissed away her tears
Her arms around me clinging
When to my ears that fateful shot
Come out the wildwood ringing
The bullet pierced my true love's breast
In life's young spring so early
And there upon my breast she died
While soft wind shook the barley
I bore her to some mountain stream
And many's the summer blossom
I placed with branches soft and green
About her gore-stained bosom
I wept and kissed her clay-cold corpse
Then rushed o'er vale and valley
My vengeance on the foe to wreak
While soft wind shook the barley
Twas blood for blood without remorse
I took at Oulart Hollow
I placed my true love's clay-cold corpse
Where mine full soon may follow
Around her grave I wondered drear
Noon, night and morning early
With aching heart when e'er I hear
The wind that shakes the barley