28.7.15
 Mỗi ngày em vui đùa cùng ánh sáng vũ trụ
 Người lữ khách dịu dàng, em đến với đóa hoa và giọt nước
 Em không chỉ là khuôn mặt trắng trẻo mà anh níu chặt
 Như những chùm nho, mỗi ngày, ở giữa tay anh
 Từ khi anh yêu em, em chẳng giống một ai
 Hãy để anh trải em ra giữa những vòng hoa vàng đượm
 Ai viết tên em bằng mây, bằng khói giữa những vì sao phương Nam
 Hãy để anh nhớ tới em của cái thời em chưa từng tồn tại
 Rồi đột nhiên, cơn gió gào thét, đập vào cánh cửa sổ anh đóng chặt 
 Bầu trời như tấm lưới dính đấy lũ cá tăm tối
 Những cơn gió rồi cũng sẽ ra đi
 Và cơn mưa kia cũng trút bỏ xống áo
 Lũ chim bay qua, bay mất.
 Gió. Gió.
 Anh chỉ có thể chống lại sức mạnh của con người
 Cơn bão làm cuộn tròn đám lá sẫm màu
 và thổi tung những chiếc thuyền đêm qua còn được níu với bầu trời
 Em ở đây. Ôi, em không bỏ anh đi
 Em sẽ đáp lời anh cho tới lời gọi cuối
 Bám chặt với anh như thể em đương sợ hãi.
 Nhưng dù vậy, có lúc anh như thấy bóng tối xa lạ nào chạy qua đôi mắt em.
 Bây giờ, bây giờ nữa, em bé nhỏ của anh, em mang cho anh những đóa kim ngân
 Trên ngực em dậy mùi hương loài hoa đó
 Khi cơn gió buồn thảm đi qua tàn sát lũ bướm
 Anh yêu em, và hạnh phúc của anh cắn chặt trái mận môi em
 Em đã phải chịu đựng nhường nào để hiểu anh nhiều hơn
 Linh hồn anh cô độc, hoang dại, tên của anh khiến mọi người xa lánh
 Có biết bao nhiêu lần chúng ta nhìn thấy sao Mai bùng cháy
 Khi mình hôn lên mắt của nhau; và trên đầu ta, ánh sáng xám lật tung những làn gió.
 Những lời nói của anh bao quanh em, vuốt ve em
 Anh yêu biết bao nhiêu thân thể em màu khảm trai nhuộm nắng
 Thậm chí anh nghĩ cả vũ trụ này cũng thuộc về em|
 Anh sẽ mang cho em nhưng bông hoa hạnh phúc từ trên núi xuống, 
 những đóa hoa chuông, những cành phỉ màu hạt dẻ 
 và những chiếc giỏ thô mộc chứa đầy những chiếc hôn 
 Anh muốn 
 làm với em 
 như mùa xuân làm với cây anh đào
*****
Love Poem XIV
Pablo Neruda
 Every day you play with the light of the universe.
 Subtle visitor, you arrive in the flower and the water.
 You are more than this white head that I hold tightly
 as a cluster of fruit, every day, between my hands.
 You are like nobody since I love you.
 Let me spread you out among yellow garlands.
 Who writes your name in letters of smoke among the stars of the south?
 Oh let me remember you as you were before you existed.
 Suddenly the wind howls and bangs at my shut window.
 The sky is a net crammed with shadowy fish.
 Here all the winds let go sooner or later, all of them.
 The rain takes off her clothes.
 The birds go by, fleeing.
 The wind. The wind.
 I can contend only against the power of men.
 The storm whirls dark leaves
 and turns loose all the boats that were moored last night to the sky.
 You are here. Oh, you do not run away.
 You will answer me to the last cry.
 Cling to me as though you were frightened.
 Even so, at one time a strange shadow ran through your eyes.
 Now, now too, little one, you bring me honeysuckle,
 and even your breasts smell of it.
 While the sad wind goes slaughtering butterflies
 I love you, and my happiness bites the plum of your mouth.
 How you must have suffered getting accustomed to me,
 my savage, solitary soul, my name that sends them all running.
 So many times we have seen the morning star burn, kissing our eyes,
 and over our heads the gray light unwind in turning fans.
 My words rained over you, stroking you.
 A long time I have loved the sunned mother-of-pearl of your body.
 I go so far as to think that you own the universe.
 I will bring you happy flowers from the mountains, bluebells,
 dark hazels, and rustic baskets of kisses.
 I want
 to do with you what spring does with the cherry trees.
