Đêm

23.10.11

"Late Night"

Margaret Atwood

Late night and rain wakes me, a downpour,
wind thrashing in the leaves, huge
ears, huge feathers,
like some chased animal, a giant
dog or wild boar. Thunder & shivering
windows; from the tin roof
the rush of water.

I lie askew under the net,
tangled in damp cloth, salt in my hair.
When this clears there will be fireflies
& stars, brighter than anywhere,
which I could contemplate at times
of panic. Lightyears, think of it.

Screw poetry, it's you I want,
your taste, rain
on you, mouth on your skin.



Đêm

Đêm sâu và cơn mưa đánh thức tôi, mưa như trút nước,
gió quất vào cành lá, những chiếc tai lớn
những lông chim lớn
như một con vật bị săn đuổi, một con chó
khổng lồ hay một con gấu hoang. Sấm chớp &
những khung cửa run rẩy, từ trên mái tôn
mưa ào ào trút.

nằm còng queo trong màn
cuộn mình trong tấm vải ướt, muối vương trên tóc
khi trời trong trở lại, sẽ có bầy đom đóm
và những vì sao, sáng hơn tất thảy
đôi lúc tôi ngắm chúng mà kinh hãi.
bao năm ánh sáng, nghĩ mà xem.

đốt hết thơ đi, em chỉ muốn anh
mùi anh, mưa
trên anh, miệng
muốt da anh.


Sonnet LXV

17.7.11

Pablo Neruda
transl. Stephen Tapscott


Matilde, where are you? Down here I noticed,
under my necktie and just above my heart,
a certain pang of grief between the ribs,
you were gone that quickly.

I needed the light of your energy,
I looked around, devouring hope.
I watched the void without you that is like a house,
nothing left but tragic windows.

Out of sheer taciturnity the ceiling listens
to the fall of the ancient leafless rain,
to feathers, to whatever the night imprisioned;
so I wait for you like a lonely house
till you will see me again and live in me.
Till then my windows ache.


Sonnet LXV
Pablo Neruda

Matilde, em ở đâu? Ở nơi đây,
phía dưới cà vạt và bên trên trái tim
cơn đau thắt lại giữa những giẻ xương sườn
em ra đi nhanh quá.

anh cần ánh sáng tỏa ra từ năng lượng của em
anh nhìn quanh, nuốt đi hy vọng
anh nhìn đăm đăm vào khoảng trống không em,
như căn nhà bị bỏ hoang
chẳng còn gì ngoài khung cửa sổ điêu tàn

Trong cõi lặng im, trần nhà lắng nghe
Tiếng rơi của những giọt mưa cổ xưa
trên những thân cây trụi lá
những chiếc lông chim
và bất cứ những gì đêm giam giữ;

và anh đợi chờ em như căn nhà cô đơn
cho tới khi em gặp lại anh và lại sống trong anh
Cho tới lúc đó
Những khung cửa sổ sẽ còn đau



Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này

I Wonder How Many People in This City
Leonard Cohen


I wonder how many people in this city
live in furnished rooms.
Late at night when I look out at the buildings
I swear I see a face in every window
looking back at me
and when I turn away
I wonder how many go back to their desks
and write this down.

Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này
Leonard Cohen

Tôi tự hỏi bao nhiêu người trong thành phố này
đang sống trong những căn phòng tươm tất.
Đêm muộn, tôi nhìn những tòa nhà
tôi thề là tôi thấy những khuôn mặt người
ở mọi ô cửa số
nhìn trở lại tôi
và khi tôi quay mặt đi
tôi tự hỏi có bao nhiêu người sẽ trở lại bàn ngồi
và viết ra điều này.



 
Vũ Hoàng Linh - by Templates para novo blogger